【Chào mừng các Người Chơi đã bước vào phó bản "Khu Dân Cư Tây Sơn".】
【Trong Khu Dân Cư Tây Sơn, những cư dân sống ở đây đều giàu có và quyền quý, mối quan hệ láng giềng vô cùng lạnh nhạt.】
【Nhưng từ một ngày nọ, những cái chết bí ẩn đã bắt đầu xuất hiện trong khu dân cư này, thi thể các nạn nhân bị phát hiện trong tình trạng kinh hoàng. Cảnh sát không thể tìm ra hung thủ, đành xác định vụ việc là một chuỗi án mạng ác ý.】
【Nhiệm Vụ: Sống sót trong vòng mười ngày hoặc tìm ra kẻ đã sát hại Tiểu Tây.】
【Lưu Ý: Mỗi Người Chơi chỉ có một cơ hội nhận diện hung thủ. Nếu nhận diện sai, hậu quả sẽ vô cùng khó lường đó~】
Vừa bước vào phó bản, Nguyễn Thanh đã sững sờ.
Bởi lẽ lần này, vai diễn của cậu... lại là một người mù.
Nói hoàn toàn mù thì cũng không hẳn, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng từ những nơi rất sáng, nhưng tất cả chỉ là một màn mờ mịt.
Ngoài ra, chẳng thấy gì cả.
Nguyên chủ không phải mù bẩm sinh. Chỉ là vài ngày trước gặp tai nạn giao thông, tuy cơ thể không bị thương gì, nhưng mắt thì tạm thời bị mất thị lực.
Đây chỉ là tạm thời, có lẽ qua vài ngày sẽ hồi phục.
Không chỉ là mù tạm thời, nguyên chủ còn có một "người chồng" và một đứa "con" ba tuổi.
Thực sự, tình cảnh này quá là khó khăn.
Nguyễn Thanh mím môi, hiện tại thứ duy nhất cậu có thể nhìn thấy chỉ là thông tin từ phó bản trên màn hình điện thoại, còn lại tất cả chìm trong bóng tối, ngay cả tin nhắn điện thoại cũng không thể thấy.
Chỉ còn cách lắng nghe.
Do nguyên chủ bị mù tạm thời, nên điện thoại của cậu đã được bật chức năng đọc màn hình.
Nguyễn Thanh chạm vào thông tin của phó bản, vô tình lại nhấn nhầm vào phần tin nhắn.
Giọng đọc máy móc của hệ thống điện thoại vang lên đều đều, không chút cảm xúc.
"Chồng à, em mua đồ ăn rồi, về ngay đây."
Giọng nói vừa kết thúc, thì chuông tin nhắn tiếp theo lại reo lên. Nguyễn Thanh lần mò mở tin, và giọng máy móc lại vang lên.
"Anh đang ở nhà rồi, đợi em về nhé."
Rõ ràng là tin nhắn của người chồng gửi, có lẽ anh ta vừa đi mua đồ ăn, giờ đang trên đường về và sắp bước vào thang máy.
Dù chưa từng trải qua tình cảnh bị mù, nhưng Nguyễn Thanh cũng đã có lần bị che mắt, thành thử không quá bỡ ngỡ.
Mất đi tầm nhìn, cậu cảm nhận mọi thứ rõ ràng hơn qua thính giác, nhờ vậy mà không hề hoảng loạn. Khi thang máy đến, cậu cầm túi đồ bước vào.
Nguyên chủ sống ở tầng bốn, Nguyễn Thanh dò dẫm nhấn nút tầng bốn.
Hiện giờ trong thang máy chỉ có một mình cậu.
Hệ thống vang lên trong đầu cậu, 【Vì phòng phát sóng của phó bản trước có quá nhiều người xem, nên rất có khả năng cậu sẽ bị nhận diện, dẫn đến bất thường trong phó bản, do đó hệ thống đã làm mờ đi ấn tượng của cậu trong mắt khán giả và các Người Chơi khác.】
Nguyễn Thanh thản nhiên "Ồ" một tiếng, đợi thang máy, cảm thấy có chút đau đầu.
Dù rất không muốn có chồng con gì, nhưng cậu không thể không diễn theo đúng vai diễn mà về nhà.
Tin nhắn đã gửi đi rồi, giờ mà không về thì có khi đáng ngờ lắm.
Hơn nữa, khu dân cư nguyên chủ sống cũng chính là Khu Dân Cư Tây Sơn được đề cập trong phó bản, rõ ràng là nơi cốt lõi của phó bản này.
Bằng cách nào thì cậu cũng phải quay về đó.
Chỉ là với tình trạng không nhìn thấy gì thế này, việc điều tra manh mối chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn, phải dựa vào cảm giác là chủ yếu.
Chỉ một ngày mù thôi cũng đã nguy hiểm chết người rồi.
Với tình cảnh đặc biệt của cậu, có khả năng cao cậu sẽ là người đầu tiên bị hung thủ nhắm đến.
Bây giờ không nhìn thấy, có khi chạy trốn cũng chẳng nổi.
Chỉ đành cầu mong hung thủ ra tay chậm một chút, để cậu có thời gian hồi phục lại thị lực.
Dù không thấy gì, Nguyễn Thanh vẫn cảm thấy phó bản này dễ chịu hơn phó bản trước, ít nhất là không có ma quỷ.
Nhưng không nhìn thấy vẫn là bất tiện.
Nguyễn Thanh trầm ngâm suy nghĩ, xem ra phó bản này tốt nhất là nên ở cùng những người chơi khác.
Cậu không rõ khi nào mình mới hồi phục thị lực, họ thấy được thì khi phân tích manh mối chắc chắn sẽ đề cập đến, cậu cũng có thể theo đó mà phán đoán tình hình.
Chỉ là không biết những người chơi khác hiện đang ở đâu trong khu dân cư.
Diện tích khu dân cư Tây Sơn không nhỏ, có đến gần mười tòa nhà chung cư, nếu mọi người bị phân tán ra mười tòa này, có lẽ sẽ khó mà tìm được họ.
Có lẽ chỉ khi nào có sự cố xảy ra, cậu mới có thể tìm ra họ.
Chỉ cần có một sự việc nào đó xảy ra, chắc chắn họ sẽ tự động xuất hiện thôi.
"Đinh!" Thang máy đã tới, nhưng dường như vẫn chưa đến tầng bốn.
Nguyễn Thanh ước chừng theo thời gian thì có lẽ mới đến tầng hai.
Trước khi cửa thang máy mở ra, cậu đứng dịch về góc, cúi đầu đối diện với bức tường bên trái thang máy.
Nguyên chủ tính cách hơi tự ti, khép kín, hành động này hoàn toàn phù hợp với vai diễn của cậu.
Cửa thang máy mở, một người đàn ông cao lớn bước vào, Nguyễn Thanh không để ý, im lặng đứng trong góc thang máy.
Người đàn ông cao lớn liếc nhìn bóng dáng mảnh khảnh ở góc, dừng lại một chút rồi đứng sang phía bên kia thang máy.
Cửa thang máy lại đóng, nhanh chóng đến tầng bốn.
Nguyễn Thanh vừa bước ra khỏi thang máy, không hề thấy người đàn ông kia từ lúc vào đến giờ vẫn kín đáo nhìn mình.
Thậm chí khi Nguyễn Thanh rời khỏi thang máy, người đàn ông cũng đi theo ra, bước sau cậu.
Tiếng giày da vang lên trong hành lang vắng lặng, vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Thanh dù không nhìn thấy, nhưng tai không điếc, cậu nhận ra người đàn ông kia đang ở ngay phía sau mình.
Là trùng hợp?
Hay là... hung thủ?
Nguyễn Thanh mím môi, bước nhanh hơn.
Hành lang không có chướng ngại vật, lại là một đường thẳng, cậu không sợ va phải thứ gì.
Người phía sau không hề tăng tốc, thậm chí còn dừng lại.
Tiếng chìa khóa khua vang, người đó mở cửa vào nhà.
Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, có vẻ không phải hung thủ, chỉ là tình cờ ở cùng tầng với mình mà thôi.
Giờ là giữa ban ngày, hầu hết mọi người hoặc đi làm, hoặc đi học, nên Nguyễn Thanh không gặp ai khác nữa.
Cậu nhanh chóng dò dẫm đến cửa nhà nguyên chủ.
Nguyễn Thanh đặt túi đồ ăn xuống đất, lần mò trong túi để tìm chìa khóa mở cửa.
Nhưng ngay giây sau, cậu đột ngột khựng lại, bởi trong không khí thoang thoảng mùi tanh của máu.
Là từ... bên trong cánh cửa.
Tim Nguyễn Thanh chùng xuống, mùi máu đậm đến thế này, bên trong chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Cậu muốn quay lưng bỏ đi, nhưng đã quá muộn.
Cánh cửa trước mặt bị mở ra, mùi máu tanh cũng tràn ra đậm hơn.
Tựa như... một hiện trường án mạng.