Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 87: Khu Dân Cư Tây Sơn (7)



Trước cửa lớn, hai người ôm nhau, người chồng tuấn tú phong độ, còn người vợ thì xinh đẹp ngoan hiền, tựa như một cặp đôi yêu thương khăng khít.

Thế nhưng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy, gương mặt người chồng và người đàn ông trong bức ảnh treo trên tường phòng khách... hoàn toàn không giống nhau.

Đáng tiếc là tại hiện trường chỉ có một người mù và một đứa trẻ ba tuổi bị đánh ngất, chẳng ai có thể nhận ra điều này.

Thậm chí, vì người đàn ông duy nhất có thể nhìn thấy lại đang quay lưng về phía phòng khách, hoàn toàn không liếc tới bức ảnh trên tường, cũng chẳng phát hiện ánh mắt của người đàn ông trong ảnh đã hạ xuống vài phần.

Nghe thấy cách người đàn ông gọi mình, Nguyễn Thanh khựng lại.

A... Thanh?

Trong ký ức của nguyên chủ, Dương Thiên Hạo rất hiếm khi gọi vợ mình là "em yêu," chỉ khi nào dỗ dành mới giả vờ gọi một tiếng như ban phát ân huệ, phần lớn đều gọi là A Thanh. Còn nguyên chủ thì lại cứ bướng bỉnh gọi Dương Thiên Hạo là "chồng."

Hung thủ rõ ràng không biết điều này, nhưng vì sao người trước mắt lại biết?

Chẳng lẽ là mèo mù vớ cá rán?

Hay là người này vốn đã quen biết Chu Thanh và Dương Thiên Hạo từ trước?

Nguyễn Thanh nghĩ, khả năng cao là người đàn ông này biết Chu Thanh và Dương Thiên Hạo.

Chu Thanh và Dương Thiên Hạo dọn đến khu Tây Sơn này mà không nói cho ai biết, có lẽ không phải là người quen cũ.

Vậy thì chỉ có thể là người sống cùng khu Tây Sơn mà thôi.

Nguyên chủ có tính cách cô độc, tự ti, ngoài việc đón con và mua đồ, chưa bao giờ đi sang các tòa khác trong khu Tây Sơn, ngoại trừ biết bà Ninh thì cũng chẳng quen ai cả.

Nhưng nguyên chủ không quen ai, không có nghĩa là không ai biết cậu.

Khi ra ngoài, chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc gặp gỡ người sống trong cùng tòa.

Khả năng cao người đàn ông này sống cùng tòa, thậm chí là cùng tầng lầu.

Nhuyễn Thanh chợt nhớ lại tiếng bước chân lần trước của một người đi theo cậu ra khỏi thang máy rồi dừng lại ở phòng kế bên.

Người đàn ông này... là hàng xóm của nguyên chủ?

Nguyễn Thanh ra vẻ giận dỗi đẩy người đàn ông kia ra.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Nguyễn Thanh đoán người này rất có thể chính là hàng xóm của nguyên chủ.

Chu Thanh mỗi ngày đều đứng ở cửa tiễn và đón Dương Thiên Hạo, việc hàng xóm tình cờ thấy cũng là điều bình thường, đương nhiên sẽ biết cách Dương Thiên Hạo gọi nguyên chủ là gì.

Nhưng mà... vì sao hàng xóm cũng muốn giả làm Dương Thiên Hạo?

Chẳng lẽ thân phận Dương Thiên Hạo có điều gì đặc biệt? Hay là vì cậu?

Dù có phải vì cậu hay không, việc Dương Thiên Hạo chết đầu tiên cũng đã đủ đặc biệt rồi.

Có lẽ trung tâm của nhiệm vụ không phải là trường mầm non Tây Sơn như cậu từng suy đoán, mà chính là ngôi nhà của Chu Thanh và Dương Thiên Hạo.

Nguyễn Thanh im lặng cúi đầu, có vẻ như không thể dễ dàng rời khỏi nơi này rồi.

Dẫu sao thời gian của trò chơi có hạn, một khi rời khỏi nơi cốt lõi của nhiệm vụ, lỡ bỏ qua manh mối quan trọng nào, có khi lại thêm phần gian nan.

Gã đàn ông bị đẩy ra, vốn định mở lời giải thích, nhưng đây là lần đầu tiên gã đứng gần người hàng xóm xinh đẹp đến vậy, hương hoa lan thoang thoảng từ người hàng xóm lan tỏa, khiến gã không kìm lòng được.

Ánh mắt gã rơi xuống đôi môi của người hàng xóm. Đôi môi ấy nhạt màu nhưng lúc này lại ướt át, như đang khẽ mời gọi.

Gã nuốt nước bọt, vô thức tiến thêm vài bước.

Khi gần như sắp hôn xuống, từ hướng nhà bếp bỗng phát ra tiếng động kỳ lạ, cắt ngang hành động của gã.

Tiếng đó nghe như... móng tay đang cào vào thứ gì đó, chói tai khó nghe.

Như tiếng móng mèo cào trên kính, khiến người ta cảm thấy phiền phức, bực bội.

Động tác của người đàn ông khựng lại, mắt hơi nheo lại, lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Trong nhà hàng xóm còn có ai khác ư?

Có kẻ đang mơ tưởng đến người hàng xóm xinh đẹp của gã?

Hừ, chẳng biết sống chết.

Lần này, Nguyễn Thanh cũng nghe thấy rõ ràng, cậu căng thẳng nhìn về hướng nhà bếp, gương mặt tinh tế hiện lên một chút sợ hãi, "Có... có trộm à?"

Thực tế, gã đàn ông đang vô cùng sốt ruột muốn đưa người hàng xóm xinh đẹp rời khỏi đây, vì chẳng biết khi nào hung thủ sẽ trở về.

Hung thủ không yếu, nếu hai người họ giao đấu thì khó mà ai có lợi, thậm chí khả năng cao sẽ bị lộ việc giả làm nam chủ nhà.

Vậy nên tốt nhất là phải rời đi trước khi hung thủ quay lại.

Nhưng nếu có ai thấy gã đưa hàng xóm đi, chắc chắn sẽ rất phiền phức, có khi còn tưởng gã là kẻ bắt cóc, rồi chẳng sớm thì muộn sẽ có người đến tìm.

Hơn nữa, gã hoàn toàn không chịu được việc có người khác dòm ngó hàng xóm xinh đẹp của mình, lại còn lén lút vào nhà của cậu.

Hàng xóm là của gã, chỉ cần người khác nhìn nhiều thêm một chút cũng khiến gã khó chịu, đừng nói gì đến mơ tưởng.

Hung thủ có lẽ đi giết con hồ ly tinh Trần Tư Hàn kia rồi, chắc sẽ không về nhanh vậy đâu, gã vẫn còn đủ thời gian.

Gã nhìn thoáng qua người hàng xóm xinh đẹp, tạm thời đóng cửa chính, thậm chí còn khóa lại.

Sau đó gã đưa tay vuốt nhẹ lên đầu Nhuyễn Thanh, nhìn vào đôi mắt đẹp của cậu, cố gắng kiềm chế giọng nói nhẹ nhàng, "Đừng sợ, có chồng ở đây rồi, em cứ ngoan ngoãn ở đây, để anh đi xem thế nào."

Gã nghĩ nghĩ, rồi không yên tâm dặn thêm lần nữa, "Lát nữa ai đến cũng đừng mở cửa, chờ anh về rồi anh mở cho."

Nguyễn Thanh đã muốn đi khám phá gian bếp từ lâu, nhưng đành chịu vì không nhìn thấy. Nghe xong lời người đàn ông, cậu khẽ gật đầu, ý bảo mình đã hiểu.

Vì cái gật đầu của cậu, mái tóc hơi bung ra, đôi mắt sương mờ khẽ chớp, hàng mi dài khẽ rung nhẹ, đẹp đến mức không thể rời mắt.

Gã đàn ông nhìn hàng xóm ngoan ngoãn gật đầu, cảm giác tim mình chệch một nhịp, hàng xóm quá đỗi ngoan hiền, ngoan hiền đến mức gã chẳng thể kiềm lòng.

Hàng xóm dường như không hề nhận ra cậu không phải là chồng mình, hoàn toàn không đề phòng, đôi mắt đẹp tuy vô thần nhưng lại trong sáng, phản chiếu hình bóng của gã, ngoan ngoãn đến bất ngờ.

Giống như thể gã nói gì thì người hàng xóm cũng sẽ nghe lời không chút do dự, hoàn toàn không nghĩ tới việc mình đang ở vào tình thế nguy hiểm đến nhường nào...

Phì! Gã đâu có nguy hiểm chứ!

Gã nào có phải kẻ biến thái sát nhân!

Người đàn ông nhìn hàng xóm xinh đẹp, cố kiềm chế mình không suy nghĩ lung tung, nhưng sự tự chủ mà gã từng tự hào giờ đây như sụp đổ, gã nhìn chằm chằm vào người hàng xóm trước mặt, mắt không rời đi dù chỉ một chút.

Vì không thể nhìn thấy nên người hàng xóm trông tựa như một búp bê sứ mỏng manh, mang theo vẻ yếu ớt mong manh, mỗi khi cúi đầu lại toát lên vẻ yếu mềm đáng thương, nhưng chính dáng vẻ yếu ớt này lại càng khơi dậy khao khát sâu trong lòng người ta.

Người đàn ông muốn để lại dấu vết trên cơ thể của cậu, muốn nhuộm lên cậu một màu sắc riêng, muốn giấu cậu đi, không cho bất kỳ ai được chiêm ngưỡng.

Không kìm chế nổi suy nghĩ trong đầu, người đàn ông chỉ có thể ép bản thân dời ánh nhìn, không dám tưởng tượng những điều mà chỉ kẻ biến thái mới nghĩ đến.

Gã không phải biến thái!

Gã đàn ông thầm nhủ trong lòng nhiều lần rằng mình không phải kẻ biến thái, mãi cho đến khi tâm trạng bình tĩnh lại. Gã kéo chiếc vali bên cạnh, nhấc đứa trẻ trên sàn lên và đặt bừa trên ghế sô pha để tránh trường hợp hàng xóm vô tình vấp phải thứ gì đó rồi ngã.

Đặt đứa trẻ xuống xong, ánh mắt của gã quét qua đĩa hoa quả trên bàn phòng khách. Trái cây vẫn nằm ngay ngắn ở đó, nhưng con dao gọt trái cây thì đã biến mất.

Rõ ràng là hung thủ đã lấy đi. Điều này càng khiến gã chắc chắn rằng hung thủ đã đi giết Trần Tư Hàn rồi.

Hiện tại là giờ ăn tối, đường phố có rất nhiều người qua lại, cơ hội để hung thủ nhắm vào ai đó đi một mình sẽ không dễ dàng. Vì vậy, có thể chắc chắn rằng hung thủ sẽ không quay lại ngay lập tức.

Gã khẽ thả lỏng đôi chút.

Quan sát một lượt quanh phòng khách mà không tìm được thứ công cụ nào thích hợp, gã đàn ông trực tiếp rút ra từ áo khoác một con dao nhỏ, có vỏ bọc, được khắc họa những hoa văn kỳ lạ. Những hoa văn dày đặc này khiến người ta rợn người.

Gã tháo vỏ dao, đút trở lại túi áo, đưa lưỡi lên chạm nhẹ vào đầu mũi dao, sau đó chậm rãi bước về phía bếp.

Con dao trong tay gã nhỏ nhưng có vẻ sắc bén hơn con dao gọt trái cây rất nhiều. Dưới ánh đèn, lưỡi dao phát ra một ánh sáng lạnh lẽo, tạo cảm giác nguy hiểm.

Đây hiển nhiên không phải là một con dao bình thường.

Đáng tiếc, Nguyễn Thanh không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của người đàn ông dần tiến về phía nhà bếp.

Trước mắt cậu tối đen, chỉ có những vị trí cao hơn là còn lấp lánh chút ánh sáng trắng mờ, mà cậu biết đó là đèn chùm trong phòng khách.

Không nhìn thấy, Nguyễn Thanh đành dựa vào thính giác. Tiếng động kỳ lạ trong bếp đã im bặt, đứa trẻ cũng không có chút âm thanh nào, cứ như thể đã biến mất.

Cả căn nhà mang theo một bầu không khí tĩnh mịch đến kỳ quái, chỉ còn lại tiếng bước chân đầy áp lực của người đàn ông, khiến bầu không khí càng trở nên ngột ngạt.

Nguyễn Thanh căng thẳng, nép sát vào cửa chính một chút, phòng trường hợp có bất trắc xảy ra thì cậu có thể nhanh chóng mở cửa lao ra ngoài.

Dù gì sức mạnh của người hàng xóm này vẫn chưa rõ, và khoảng cách từ bếp đến cửa chính lại gần. Nếu người kia thật sự là kẻ sát nhân, không chuẩn bị kỹ thì e rằng cả cậu và hàng xóm đều có thể bỏ mạng tại đây.

Gã đàn ông từng bước tiến vào bếp.

Bếp trống không, chỉ còn lại vài loại rau quả và vài mẩu lá rau vương vãi trên kệ, dấu hiệu của bữa ăn vừa mới nấu.

Gã tìm kiếm khắp nơi mà không phát hiện được gì thêm. Căn bếp không quá nhỏ, việc một người trốn trong đó cũng không phải là không thể.

Người đàn ông bắt đầu lục soát, kiểm tra từng ngóc ngách, kể cả chiếc tủ đông lớn bên cạnh tủ lạnh.

Khi bàn tay chạm vào tay cầm tủ đông, chuẩn bị mở ra, thì từ góc khuất vang lên tiếng "sột soạt."

Âm thanh phát ra sau lưng, gã lập tức quay lại và quăng dao về phía đó không một chút do dự.

Khi con dao suýt đâm trúng mục tiêu, gã thấy một bóng đen nhỏ lóe lên rồi nhanh chóng nép vào góc tường, cầm lấy con dao mà không màng đến việc mình đang nắm phải lưỡi dao.

Bàn tay bị lưỡi dao cắt rách, nhưng gã không có biểu hiện đau đớn nào, mặt không đổi sắc như thể vết thương không phải của mình.

Nhìn xác con chuột bẩn thỉu trong góc và con dao "sạch sẽ" của mình, gã thở phào nhẹ nhõm.

May quá, suýt chút nữa thì làm bẩn dao yêu quý. Nếu giết con chuột bẩn thỉu ấy, có khi gã chẳng còn tâm trạng ăn tối.

Mà không đúng, dao này sẽ không còn là bảo vật của gã nữa, vì giờ đây, bảo vật của gã chính là người vợ xinh đẹp.

Còn bữa tối... ăn hay không cũng chẳng sao.

Gã đàn ông hài lòng rút lại con dao, liếm sạch máu trên tay, rồi cất dao vào túi. Nhìn xuống bàn tay vừa bị cắt, vết thương đã lành lạ lùng.

Ngay sau đó, gã cầm lấy con dao lớn trên thớt mà không thèm ngoái lại, tiện tay ném về phía con chuột.

Con chuột nhận ra nguy hiểm, ré lên rồi lao ra khỏi góc, nhưng không may lại chạy đúng vào hướng của con dao.

Cơ thể nhỏ bé của nó lập tức bị chẻ đôi, máu văng lên tường, nhỏ từng giọt, tạo thành những vệt đỏ thẫm rợn người.

Tiếng kêu "chít chít" rõ ràng là từ con chuột. Nhà này có chuột sao?

Chuột chỉ xuất hiện ở nơi bẩn thỉu thôi, đúng không?

Nguyễn Thanh nhớ chủ nhà rất sạch sẽ, luôn chăm chút nhà cửa, ba phòng ngủ một phòng khách đều gọn gàng. Nhưng... tại sao lại có chuột?

Có điều, dạo gần đây cậu không quét dọn gì. Nguyễn Thanh cố gắng lý giải. Chủ nhà không thạo việc nhà nên có chuột cũng không lạ.

Người đàn ông chỉ nhìn thoáng qua xác chuột rồi bước khỏi bếp.

Chuột vẫn mở to mắt sau khi chết, ánh mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm vào bóng người đàn ông khuất dần.

Ra khỏi bếp, ánh mắt của gã dừng lại trên người hàng xóm xinh đẹp đang đứng ở cửa, ánh mắt sáng lên, mọi vẻ lạnh lùng trước đó đều tan biến.

Gã vừa tiến lại gần, giọng nói nhẹ nhàng cất lên, "A Thanh, đừng sợ, chỉ là con chuột thôi, anh đã xử lý xong rồi."

Nguyễn Thanh chần chừ, rồi hỏi: "Tiểu Mộ đâu?"

Gã đàn ông vốn định rời đi cùng cậu, nhưng nghe hỏi, ánh mắt gã dời đến ghế sô pha, nơi đứa bé như đang ngủ say, giọng điềm nhiên: "Có lẽ hôm nay chơi ở nhà trẻ mệt quá, nên ngủ rồi."

"Ngủ rồi?" Nguyễn Thanh khẽ nhíu mày, rõ ràng là vừa nãy thằng bé vẫn còn rất tỉnh táo, sao lại có thể ngủ nhanh đến vậy?

Không lẽ... bị giết rồi?

Thấy cậu vẫn chưa tin, gã đàn ông cầm tay cậu, dẫn đến bên ghế sô pha, để cậu chạm vào đứa trẻ.

Dù không hoàn toàn tin tưởng, Nguyễn Thanh cảm nhận được nhịp thở của thằng bé, nên có lẽ chỉ là bị đánh ngất thôi.

Sau khi cậu tin tưởng, gã đàn ông quay lại ý định rời đi, nhưng ánh mắt bất chợt dừng lại trên chiếc nhẫn trên ngón tay trái của cậu.

Bàn tay của người hàng xóm đẹp đến khó tả, từng đốt ngón tay rõ ràng, trắng trẻo mà thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, lấp lánh sắc hồng trong suốt, như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Hiện tại, trên ngón giữa của cậu ấy đang đeo một chiếc nhẫn cưới.

Nhẫn cưới...

Người đàn ông liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay ngón giữa của Nguyễn Thanh, rồi lại nhìn về phía phòng ngủ, ý định rời đi ngay lập tức của hắn đã tan biến. Gã chần chừ một chút, rồi nhẹ giọng nói với Nguyễn Thanh: "A Thanh, em ngồi yên một lát, anh vào phòng ngủ lấy vài thứ."

Chưa kịp để Nguyễn Thanh đáp lại, gã đã xoay người bước vào phòng ngủ, quyết tâm tìm chiếc nhẫn cưới của mình và người hàng xóm xinh đẹp.

Đã gọi là nhẫn cưới thì chắc chắn phải nằm trên tay của người chủ gia đình.

Nhưng do góc nhìn từ lỗ hổng trên tường có hạn, gã chỉ biết rằng kẻ sát nhân đã giấu xác của người chủ nhà đi đâu đó, nhưng không rõ là ở chỗ nào.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải tìm từng ngóc ngách.

Trong phòng ngủ của người chủ nhà, gã không thấy thi thể, nhưng lại tìm được chứng minh thư, sổ hộ khẩu, và cả giấy chứng nhận kết hôn của người chủ và người hàng xóm.

Dù giấy tờ giả cũng có thể dùng được, nhưng không gì bằng đồ thật. Nếu đã muốn đưa người hàng xóm đi cùng, thì cầm theo giấy tờ thật vẫn là tốt nhất.

Gã nhanh chóng nhét toàn bộ chứng từ vào túi áo.

Sau khi đã lục soát cả ba phòng ngủ mà không thấy xác, gã bắt đầu nghĩ rằng xác chắc chắn vẫn còn trong căn nhà này, nhưng đã được giấu kỹ ở đâu đó.

Bây giờ là đầu mùa hè, thời tiết đã bắt đầu nóng dần lên. Nếu không được bảo quản lạnh, xác chết chắc chắn sẽ sớm phân hủy, bốc mùi.

Gã dần đoán ra được chỗ kẻ sát nhân giấu xác.

Gã đi thẳng vào bếp, mở ngăn đông lạnh, và đúng như dự đoán, bên trong là một thi thể.

Gã không để ý đến những vết cào đầy máu trên cửa ngăn đông lạnh, như thể có thứ gì đó đã cào cấu dữ dội lên đó. Ánh mắt gã tập trung thẳng vào bàn tay trái của người chủ nhà.

Trên ngón tay ấy là một chiếc nhẫn dính máu.

Thiết kế đơn giản và tinh tế, không khó để nhận ra đó là một cặp với chiếc nhẫn trên tay người hàng xóm.

Không chút ngần ngại, gã nắm lấy bàn tay trái của thi thể, định tháo chiếc nhẫn ra.

Lúc cầm lên mới phát hiện, đầu ngón tay của người chủ nhà rách toác, như thể đã cố bám víu thứ gì đó trong cuộc đấu tranh với kẻ sát nhân.

Không mấy để tâm, gã nắm chặt chiếc nhẫn định kéo ra.

Nhưng do người chủ nhà đã chết lâu, xác cứng ngắc, ngón tay hơi co lại khiến việc tháo nhẫn không dễ dàng.

Gã mất kiên nhẫn, dùng sức mạnh hơn, bẻ cong ngón tay, và rồi... cả ngón tay ấy cũng gãy lìa ra.

Dù sao thì gã cũng đã thành công lấy được chiếc nhẫn.

Không buồn liếc nhìn thi thể thêm lần nào nữa, gã đóng cửa ngăn đông lạnh lại, bước tới vòi nước, rửa sạch chiếc nhẫn, rồi thản nhiên đeo vào ngón tay của mình.

Gã ngắm nhìn bàn tay trái của mình, xoay qua xoay lại trong ánh sáng, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Ừm, gã trông đẹp hơn người chủ nhà rất nhiều.

Kể từ hôm nay, gã chính là Dương Thiên Hạo!

Một nụ cười rạng rỡ nở trên môi gã, nhưng ngay lập tức gã thu lại, cố gắng tỏ ra như một quý ông điềm đạm như cách Dương Thiên Hạo thường thể hiện.

Phải dịu dàng, phong thái ôn nhu như ngọc, như một công tử thanh nhã!

Gã ngắm nghía thêm vài lần rồi bước ra khỏi bếp, tiến lại gần Vãn Thanh, ngồi xuống bên cạnh và khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cậu.

Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn lấp lánh tuyệt đẹp.

Càng nhìn, gã càng cảm thấy vui sướng.

Những động tác mơn trớn của gã khiến Nguyễn Thanh cảm thấy khó chịu, cậu nhanh chóng rụt tay lại, như thể vẫn còn để bụng chuyện đã xảy ra trước đó.

Gã thấy vậy, hơi khựng lại, giọng nói dịu dàng cất lên, "A Thanh, em vẫn còn giận anh sao?"

"Xin lỗi, chuyện lần này là anh sai, anh không nên để người khác có cơ hội làm tổn thương em, cũng không nên làm việc ở công ty đó."

"Bây giờ anh sẽ từ chức, chúng ta cùng rời đi được không?"

Không đợi Nguyễn Thanh trả lời, gã tiếp tục, "Chúng ta sẽ tìm một nơi chỉ có hai chúng ta, chỉ có chúng ta thôi. Như vậy sẽ không còn ai làm phiền hay làm hại em nữa."

Nói xong, gã liền bế bổng Nguyễn Thanh lên, bước nhanh ra khỏi cửa, hoàn toàn không quan tâm đến đứa trẻ đang ngất bên cạnh và hành lý mà Nguyễn Thanh đã chuẩn bị sẵn.

Như thể gã đang nôn nóng, không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.

Thực tế là gã thực sự như vậy, chỉ mong có thể lập tức bế người hàng xóm xinh đẹp của mình bỏ trốn xa. Gã ra sức kìm nén sự phấn khích, cố không để vẻ kích động làm lộ ra điều bất thường trước mắt người hàng xóm.

Nguyễn Thanh không ngờ gã sẽ đột ngột bế mình lên như vậy, cậu giật mình, vùng vẫy muốn thoát ra, "Thả em xuống!"

Tuy nhiên, sức của cậu quá yếu, hoàn toàn không đủ để thoát ra.

Gã cũng không muốn trái ý cậu, nhưng biết rằng đã mất khá nhiều thời gian rồi, không biết khi nào kẻ sát nhân sẽ trở lại, để Nguyễn Thanh ở đây sẽ rất nguy hiểm.

Gã không chịu thả cậu ra, mà vẫn tiếp tục nhẹ nhàng dỗ dành, "A Thanh, chúng ta cùng đi, được không? Không có em anh sống không nổi đâu. Trước đây là anh sai, anh sẽ thay đổi, xin em cho anh thêm một cơ hội nữa."

"Anh thề, lần này nhất định sẽ không để em phải thất vọng."

Giọng nói của Dương Thiên Hạo trầm ấm, giống như tiếng đàn cello du dương, mang theo một chút trầm lặng đầy gợi cảm, tựa những lời thì thầm mê hoặc, khiến người khác không thể cưỡng lại mà tin tưởng vào lời hắn nói.

Nhưng Nguyễn Thanh hoàn toàn không tin vào những lời dối trá đó, với thể chất kỳ dị của mình, cậu chưa bao giờ thu hút được người tốt nào, và không ai dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu đi theo gã.

Trong tình huống chưa rõ mục đích của gã, cũng không biết gã là ai, Nguyễn Thanh đương nhiên không thể đi cùng gã, cậu dùng hết sức để giãy giụa, muốn thoát ra.

"Thả em ra! Dương Thiên Hạo, thả em ra!"

Thế nhưng gã ôm cậu quá chặt, cứ như thể thật sự sợ sẽ mất cậu vậy.

Gã đi ngang qua cửa nhà mình mà không thèm nhìn lấy một cái, thẳng tiến về phía thang máy, sẵn sàng rời khỏi tỉnh này.

Vừa đi, gã vừa nói lời an ủi với người hàng xóm đang ôm trong lòng, "A Thanh, em không thích mèo sao? Chúng ta nuôi một con nhé?"

"Trước đây anh không đồng ý là anh sai, anh quá ích kỷ, không nghĩ đến cảm nhận của em. Sau này em muốn làm gì, anh đều sẽ ủng hộ —!"

Lời gã nói vừa đến đó thì đột ngột im bặt.

Kẻ sát nhân đã đứng ngay trước mặt gã, xuất hiện từ thang máy vừa mở cửa. Bốn mắt nhìn nhau, tay gã ôm chặt Nguyễn Thanh, hoàn toàn bất động, những lời muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng.

Kẻ sát nhân: "???"

Người đàn ông: "......"