Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 97: Khu Dân Cư Tây Sơn (17)



Trong căn phòng, ánh sáng không chỉ tối tăm đến cực điểm, mà cả không khí cũng dường như lạnh buốt trong khoảnh khắc, tựa như nhiệt độ đột ngột giảm xuống dưới không, khiến sống lưng người ta lạnh toát.

Qua khung cửa sổ, bầu trời ngoài kia như bị bao phủ bởi một màn sương đen dày đặc, ánh sáng không thể xuyên qua, chỉ còn lại bóng tối âm u bao trùm toàn bộ căn phòng, toát ra bầu không khí đầy nguy hiểm và sự sợ hãi.

Huyết ảnh dường như mạnh hơn hắc ảnh đôi chút. Toàn thân nó như được cấu thành từ máu, dòng máu có thể tách ra khỏi cơ thể, độc lập di chuyển.

Dù bị hắc ảnh bám lấy, nó vẫn có thể phân tách một phần máu để giành lấy cậu thiếu niên đang nằm trong vòng tay của người đàn ông (1).

Người đàn ông lạ mặt (2) vẻ ngoài anh tuấn, lặng lẽ quan sát căn phòng u ám.

(1): Trần Tư Hàn(2): Lục Như Phong

Đột nhiên, trong tay hắn ta xuất hiện một tấm bùa chú.

Tấm bùa khi chạm vào bóng tối lập tức bùng cháy, toả ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, chiếu sáng khắp căn phòng.

Tấm bùa lơ lửng giữa không trung, ngọn lửa phát ra ánh sáng không quá chói, và bùa cũng không hề bị thiêu rụi ngay lập tức.

Ngọn lửa tựa như ánh sáng vốn thuộc về tấm bùa, chỉ bốc cháy quanh bốn phía một cách quỷ dị, mà không làm tổn hại chút nào đến tấm bùa.

Tuy nhiên, ánh sáng từ bùa cũng chỉ có giới hạn, không thể chiếu sáng toàn bộ căn phòng; những góc khuất vẫn đặc quánh, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện quái vật lao ra, xé nát mọi thứ thành từng mảnh.

Ánh lửa bập bùng từ tấm bùa phản chiếu cảnh tượng hắc ảnh và huyết ảnh quấn lấy nhau, tạo nên khung cảnh đầy nguy hiểm và kinh hoàng, khiến người ta như nghẹt thở.

Ánh sáng từ tấm bùa cũng giúp mọi người dễ dàng nhìn rõ cậu thiếu niên đang nằm trong lòng người đàn ông (1), rồi tất cả cùng sững lại.

Ánh sáng từ tấm bùa bập bùng chiếu lên gương mặt cậu, tạo nên cảm giác mơ hồ, làm nổi bật vẻ đẹp tinh tế đến phi thực của thiếu niên.

Cậu chỉ lặng yên nằm trong vòng tay của người đàn ông (1), thậm chí không mở mắt, mà vẫn khiến người ta cảm thấy muốn hy sinh tất cả vì cậu, dù phải lao đầu vào lửa cũng nguyện lòng.

Hiện giờ, thiếu niên đang bất tỉnh, nhưng đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, trên khuôn mặt hiện lên nét yếu ớt và vô cùng bất lực, như thể đang phải trải qua cơn ác mộng kinh hoàng.

Người đàn ông (1) đang ôm chặt lấy cậu không ai khác ngoài Trần Tư Hàn, và hắn đang cố gắng gọi cậu tỉnh dậy.

Huyết ảnh có thể kéo con người vào ký ức quá khứ, rồi giết chết họ ngay trong ký ức đó.

Nửa tiếng trước, khi họ vừa bước vào căn phòng này, tất cả đều bị huyết ảnh lôi kéo vào dòng hồi ức.

Dòng hồi ức đó chỉ mượn lại một điểm mốc trong ký ức, nhưng những gì xảy ra đã không còn như xưa, tràn ngập sát cơ và hiểm nguy.

Chỉ cần lơ đãng đi vài bước, một lưỡi dao từ trên trời có thể lao xuống, xuyên thẳng vào đầu.

Đó là chưa kể đến sinh vật nguy hiểm đến cực độ luôn rình rập, chực chờ để ra tay sát hại.

Ngay khi Trần Tư Hàn suýt mất mạng trong ký ức, hắn đã may mắn thoát ra, được... Dương Mộ Thanh kéo trở lại.

Thực ra, khi Dương Mộ Thanh ngã nhào xuống đất, một suy nghĩ kỳ lạ chợt hiện lên trong đầu Trần Tư Hàn.

Ăn đi, ăn anh ta đi...

Ăn anh ta... sẽ mạnh hơn.

Dù ý nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi tan biến, nhưng nó vẫn khiến Trần Tư Hàn kinh hãi.

Cảm giác này giống hệt khi hắn ăn thứ thịt bí ẩn mà mình đã mua trong cuộc giao dịch với kẻ thần bí... nhờ đó, hắn mới trở nên mạnh mẽ như bây giờ.

Thịt đó... lẽ nào là... thịt người?

Trần Tư Hàn chưa kịp nghĩ tiếp, thì khí tức đáng sợ toả ra từ Dương Mộ Thanh khiến hắn theo phản xạ lùi lại vài bước.

Dương Mộ Thanh dường như đã mất đi ý thức, nhưng vẫn đứng vững, trông đầy quỷ dị.

Trong căn phòng tối tăm, Trần Tư Hàn vẫn nhìn thấy rõ hắc ảnh từ vết thương của Dương Mộ Thanh chảy ra, hoà lẫn với bóng của bé.

Ngay sau đó, cái bóng ấy bất ngờ phình to, trở nên khổng lồ như thể không có giới hạn, toả ra luồng áp lực đáng sợ.

Cảm giác như chỉ cần bị dính phải màn sương đen này cũng sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.

Ngay lúc bóng máu định ép cậu thiếu niên uống máu, cái bóng khổng lồ liền động đậy.

Nhưng không phải Dương Mộ Thanh cử động, mà là cái bóng to lớn ấy giống như mái tóc, vô thanh vươn ra vô số xúc tu, ngay lập tức lao vào chiến đấu với huyết ảnh.

Cả hai, hắc ảnh và huyết ảnh như thể không có hình dạng cụ thể, quấn lấy nhau quyết liệt, tựa hồ đều muốn nuốt chửng đối phương, nhanh đến mức Trần Tư Hàn hoàn toàn không nhìn rõ.

Chỉ chưa đầy một phút sau, trong vòng tay Trần Tư Hàn đã có thêm một thiếu niên. Hắc ảnh đã giành lại được cậu.

Tuy nhiên, Trần Tư Hàn không kịp kiểm tra tình trạng của cậu, một phần máu của huyết ảnh như tách ra khỏi cơ thể, biến thành một đôi bàn tay đẫm máu kinh dị, lao thẳng về phía hắn.

Đôi bàn tay đỏ thẫm toát lên luồng áp lực chết chóc, như thể chỉ trong tích tắc sẽ xé xác hắn và cậu thiếu niên thành trăm mảnh.

Trần Tư Hàn giật mình, ôm chặt cậu thiếu niên, lập tức né tránh cuộc tấn công của huyết ảnh, đồng thời tìm cách đánh thức cậu.

Bởi vì việc giành lại cậu từ tay huyết ảnh không đảm bảo sự an toàn. Nếu không thoát khỏi dòng hồi ức, thì tất cả vẫn sẽ phải chết.

Chính bởi vì nguồn sức mạnh của hắn và Dương Mộ Thanh dường như giống nhau, cùng với sự mất kiểm soát của hắc ảnh trong cơ thể Dương Mộ Thanh, nên sức mạnh ấy đã tác động đến hắn trong ký ức, giúp hắn may mắn thoát ra.

Nhưng cậu thiếu niên trong vòng tay của hắn lại không có hoàn cảnh tương tự, gọi mãi cũng không tỉnh.

Trong khi đó, hắc ảnh vẫn đang kịch liệt quấn lấy huyết ảnh, hoàn toàn không thể can thiệp giúp đỡ.

Trần Tư Hàn đã thử mọi cách để gọi tỉnh cậu nhưng không thành, bèn nép về phía cửa, định mở cửa mang theo cậu rời khỏi đây, xem thử có thoát được sự khống chế của huyết ảnh không.

Nhưng căn phòng 406 như đã hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới thực, cửa không tài nào mở ra.

Thiếu niên trong vòng tay của hắn hơi thở trở nên vô cùng bất ổn, giống như đang chịu đựng nỗi đau khổ nào đó, cứ tiếp tục thế này sẽ rất nguy hiểm.

Ngay khi Trần Tư Hàn đang lo lắng vô cùng thì cánh cửa luôn không chịu mở bỗng bị ai đó bên ngoài đá mạnh bật tung ra.

Một tờ bùa giấy kỳ lạ lập tức bốc cháy, ánh sáng nhanh chóng lan tỏa trong căn phòng tối tăm.

...

Lý Thư Dương theo người đàn ông lạ bước vào phòng, nhìn thiếu niên hơi thở đang hỗn loạn trong lòng Trần Tư Hàn, trực giác báo hiệu điều chẳng lành. Hắn ta khẽ vung tay, một lá bài mang hoa văn đặc biệt hiện ra trên ngón tay, không do dự ném thẳng về phía thiếu niên.

Trần Tư Hàn thấy có vật lao về phía mình, theo bản năng định né tránh, Lý Thư Dương lập tức trợn mắt, giọng nghiêm khắc ra lệnh: "Không muốn cậu ấy chết thì đừng động đậy!"

Trần Tư Hàn nghe thấy giọng nói, đành cứng người đứng im, cố kiềm chế mong muốn tránh né, ôm chặt lấy thiếu niên trong vòng tay.

Chỉ trong chớp mắt, lá bài đã bay đến trước mặt cậu, xoay tròn nhanh chóng trên trán cậu, phát ra ánh sáng trắng lạnh.

Ánh sáng trắng lạnh trông vô cùng thanh sạch, như được sinh ra để hòa hợp với thiếu niên, khiến cậu trông như một yêu tinh tuyệt mỹ tình cờ gặp gỡ giữa khu rừng tăm tối. Trên gương mặt cậu không biết tự khi nào đã vương vết máu, tạo thêm nét mong manh và đáng thương khiến người ta không khỏi động lòng.

Dưới ánh sáng ấy, cậu đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt.

Ánh sáng từ lá bài tuy không quá chói lòa nhưng khi chiếu xuống cơ thể thiếu niên, dường như xua tan bóng tối xung quanh.

Hàng mi dài của thiếu niên khẽ run rẩy, đôi mày đang nhíu chặt dần giãn ra, trông như sắp tỉnh lại.

Khi Trần Tư Hàn vừa thở phào nhẹ nhõm thì từ nơi không xa chợt vang lên vài tiếng gọi hốt hoảng của những người đàn ông (2):

"Cẩn thận!"

"Tránh ra!"

"Mau tránh ra!"

Nhưng đã muộn, một bàn tay khổng lồ bằng máu đỏ rực xuyên thẳng qua ngực Trần Tư Hàn, đoạt lấy thiếu niên đang dần tỉnh lại trong vòng tay hắn.

Trần Tư Hàn muốn giành lại cậu nhưng vì trái tim đã bị bàn tay máu ấy bóp nát, hắn chỉ có thể ôm lấy ngực, ngã xuống trong sự không cam lòng.

Những người khác đều đứng ở vị trí khá xa nơi cửa ra vào, chỉ có thể bất lực nhìn cậu bị huyết ảnh cướp đi.

Ý thức của cậu vẫn còn ở trong cảnh dòng máu lạnh thấu xương sắp tràn vào cổ họng, rồi bỗng nhiên bóng tối bao phủ lấy cậu, cảm giác lạnh lẽo trong miệng cũng biến mất.

Có vẻ cậu vẫn chưa phải nuốt nó vào.

Thiếu niên khẽ thở phào nhẹ nhõm, hàng mi rung lên, từ từ mở mắt ra.

Ngay lập tức, cậu đối diện với hình ảnh của một huyết ảnh khổng lồ, đáng sợ.

Huyết ảnh trông như một hình người khổng lồ, kích thước gấp bốn, năm lần so với người bình thường, chỉ cần một bàn tay là có thể dễ dàng nghiền nát cậu. Tuy có khuôn mặt nhưng lại giống như đã bị lột da sống, toàn thân đầm đìa máu me, không ngừng rỉ máu, như những con côn trùng nhỏ đang bò qua lại.

Kinh hoàng, u tối và mang lại cảm giác áp bức không dứt.

Máu ấy lạnh lẽo đến đáng sợ, tỏa ra một luồng khí nguy hiểm khiến người ta không kìm được mà run rẩy.

Cậu đang bị huyết ảnh nắm gọn trong tay, như thể nó sắp nuốt chửng cậu đến nơi.

Vừa mở mắt ra đối diện cảnh tượng này, thiếu niên lập tức tròn mắt, đồng tử co lại, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập nỗi sợ hãi, toàn thân cứng đờ, trái tim như ngừng đập, tiếp đó... cậu ngất lịm.

Vì chỉ mở mắt trong vài giây ngắn ngủi và bị thân hình đồ sộ của huyết ảnh che khuất, nên không ai kịp nhận ra cậu đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Huyết ảnh vì mải tập trung giành lấy thiếu niên nên không phát hiện cậu đã bị bộ dạng kinh hãi của nó dọa ngất.

Do thiếu niên trước đó đã được đánh thức kịp thời nên lần đầu huyến ảnh chưa kịp thành công, giờ đây nó định lần nữa ép dòng máu lạnh lẽo vào miệng cậu.

Mặc dù không biết dòng máu ấy có tác dụng gì, ai nấy đều hiểu rõ không thể nào là thứ tốt lành.

Ngoài người đàn ông xa lạ mang vẻ đẹp tà dị, những người còn lại ngay lập tức lao đến ngăn chặn, hòng giành lại thiếu niên.

Người đàn ông lạ mặt chỉ thản nhiên đứng đó, không có ý định ra tay.

Người đàn ông ấy tên là Tô Chẩm, là kẻ đã nhận lời mời của hệ thống chính của trò chơi.

Tô Chẩm đến đây không phải để vượt qua các thử thách, mà để sửa chữa bản sao lỗi của phó bản này.

Không, chính xác là sửa chữa hai phó bản đã bị phá hỏng.

Trong phó bản 《Khu Tây Sơn》 đáng ra không thể xuất hiện huyết ảnh – boss lớn của phó bản gia tộc họ Dương.

Phó bản về gia tộc họ Dương mang tên 《Huyết Ảnh Quái Dị》, cốt truyện xoay quanh việc gia tộc Dương nhiều thế hệ hiến tế con cháu để triệu hồi huyết ảnh nhằm đoạt lấy thân xác của họ.

Dù chưa từng triệu hồi thành công, nhưng gia tộc Dương lại có thể nhờ nghi thức hiến tế để hấp thụ một chút khí tức và sức mạnh từ huyết ảnh, từ đó tự mình trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Dĩ nhiên, điều này khiến những người bị hiến tế trở thành quái vật, trở thành tín đồ cuồng tín của huyết ảnh, càng thêm khao khát triệu hồi nó và khát vọng trở nên cường đại.

Nhưng con cháu họ Dương là có hạn, nên gia tộc này bắt đầu nhắm đến người ngoài, cố gắng triệu hồi huyết ảnh.

Chu Thanh vốn là một trong những đứa trẻ của gia tộc họ Dương, nhưng vì không muốn con trai mình biến thành quái vật, mẹ của cậu đã tráo cậu với một đứa trẻ bị bỏ rơi ở bệnh viện.

Đứa trẻ đó chính là Dương Thiên Hạo.

Sau khi Chu Thanh vô tình biết được sự thật, vì không muốn trở thành vật hiến tế, cậu đã tính kế và trốn đi. Không may, cậu lại rơi vào phó bản 《Khu Tây Sơn》.

Kết quả, Chu Thanh trở thành vật hiến tế của phó bản 《Khu Tây Sơn》.

Vốn dĩ chuyện này không ảnh hưởng gì đến các phó bản, vì dù Chu Thanh có chết cũng không gây ra vấn đề gì.

Thế nhưng, Dương Thiên Hạo – kẻ bị tráo đổi – lại từng bị xem là thiếu gia thực sự của gia tộc Dương và được đưa vào nghi thức hiến tế.

Mặc dù nghi thức thất bại, Dương Thiên Hạo không có được sức mạnh từ huyết ảnh và cũng không biến thành quái vật, nhưng điều này lại để lại trong cơ thể anh một tia khí tức của huyết ảnh.

Còn Chu Thanh, thân là con cháu thật sự của gia tộc, vì trốn chạy khỏi nghi thức hiến tế mà đã để linh hồn mình dung nhập vào cơ thể Dương Thiên Hạo, khiến khí tức ấy càng trở nên mạnh mẽ.

Dù vậy, do Chu Thanh chưa từng trải qua nghi thức hiến tế trọn vẹn, Huyết Ảnh không đủ điều kiện để thức tỉnh trong cơ thể cậu, sự việc cũng không có gì đáng lo ngại.

Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, Huyết Ảnh – thứ mà gia tộc Dương triệu hồi thất bại suốt mấy trăm năm qua – lại vô tình thức tỉnh ở đây.

Điều này dẫn đến việc phó bản gia tộc họ Dương thiếu mất Đại Boss, còn phó bản Khu Tây Sơn lại đột ngột xuất hiện thêm một boss lớn.

Hai boss lớn tụ hội chắc chắn là một điều không lành, bởi như người ta thường nói, hai vua không thể chung ngôi. Không có boss lớn nào có thể chịu đựng nổi việc lãnh địa của mình bị xâm chiếm bởi một kẻ khác.

Hơn nữa, sức mạnh của hai boss lớn vượt quá giới hạn chịu đựng của phó bản, chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ phó bản sẽ trực tiếp sụp đổ.

Mà sức mạnh của gia tộc họ Dương chính là từ huyết ảnh. Khi thiếu vắng boss lớn huyết ảnh, đám quái vật của gia tộc lập tức cảm nhận được sức mạnh suy yếu của mình, vì vậy chúng điên cuồng hiến tế con người để triệu hồi lại boss lớn.

Điều này khiến người chơi gần như không còn cơ hội nào để vượt phó bản, vừa vào đã bị gia tộc họ Dương bắt làm vật hiến tế.

Như vậy, có thể coi như cả hai phó bản và tất cả người chơi trong đó đều đã bị phế bỏ hoàn toàn.

Tô Chẩm có một đạo cụ có thể thiết lập lại phó bản, đó là lý do hệ thống chính của trò chơi tìm đến anh để điều chỉnh lại hai phó bản này.

Và vì Tô Chẩm đến đây với nhiệm vụ điều chỉnh, hệ thống chính cũng cung cấp cho anh những thông tin cơ bản về hai phó bản.

Phó bản Khu Tây Sơn mở đầu bằng cái chết của Chu Thanh và Dương Thiên Hạo, nhằm thu hút những người chơi đang đóng vai du khách đến điều tra manh mối.

Từ đó, họ sẽ theo dấu vết dẫn đến Trường mẫu giáo Tây Sơn, nơi có một trò chơi đóng vai 'Tiểu Tây,' từ đó thu thập thêm thông tin về nhân vật này.

Điều này sẽ kích hoạt điều kiện tử vong, khiến boss nhỏ ở Trường mẫu giáo Tây Sơn là Hạ Vô Ngạn để mắt đến họ, rồi lần lượt biến họ thành mục tiêu và giết chết từng người một.

Tuy nhiên, hệ thống chính không thể tiết lộ toàn bộ thông tin về phó bản cho Tô Chẩm, mà chỉ cung cấp đến đây, không để lộ bất kỳ chi tiết nào về cốt lõi của phó bản.

Song, hệ thống lại cung cấp cho anh đoạn ghi hình phát trực tiếp của nhóm người chơi trong đó.

Tô Chẩm đã xem qua hết các đoạn phát trực tiếp của những người chơi ấy, gần như không tìm thấy manh mối nào. Thậm chí nhóm người chơi đó còn chưa động đến bất kỳ manh mối nào của phó bản.

Họ hoàn toàn chơi ở vùng ngoại vi của phó bản, có lẽ đến giai đoạn sau khi phó bản mất kiểm soát, họ sẽ chẳng biết mình đã chết ra sao.

Mặc dù Tô Chẩm không biết chính xác những gì đã xảy ra trước đó trong phó bản này, nhưng rõ ràng mọi chuyện dường như đều liên quan đến NPC có tên là Chu Thanh kia.

Chu Thanh lẽ ra phải chết từ đầu cùng với Dương Thiên Hạo dưới tay kẻ sát nhân, nhưng bằng cách nào đó vẫn sống sót đến hiện tại, thậm chí còn khiến hai đại boss trong hai phó bản tranh giành nhau.

Dường như có vấn đề đã xảy ra từ phía kẻ sát nhân.

Chẳng lẽ kẻ sát nhân đã nương tay vì Chu Thanh là một người khiếm thị mà tha mạng cho cậu ta?

Không chỉ kẻ sát nhân, mà ngay cả boss của Trường mẫu giáo Tây Sơn, Hạ Vô Ngạn, cũng không làm tròn nhiệm vụ, mà lại cưỡng ép một cậu trong văn phòng, còn bị nhiều người bắt gặp, hoàn toàn không có tự giác của một boss nhỏ.

Thậm chí trong suốt quá trình đó, hắn còn không liếc mắt đến nhóm người chơi – những người rất thích hợp trở thành mục tiêu – như thể bỏ rơi sự nghiệp 'giết người' đã gắn bó nhiều năm.

Giống như đột nhiên từ một kẻ giết người bệnh hoạn trở thành... kẻ mộng mơ vì tình.

Tô Chẩm cảm thấy chuyện này thật khó tin, tuy nhiên, tình trạng NPC trong phó bản mất kiểm soát không phải là chưa từng xảy ra, chỉ là rất hiếm khi.

Nếu muốn điều chỉnh lại phó bản, thì mọi thứ phải được đưa về điểm khởi đầu, cho cốt truyện diễn tiến theo đúng kịch bản đã định.

Do vấn đề bắt đầu từ kẻ sát nhân, nên anh cần thay thế tên sát nhân kia, giết chết Dương Thiên Hạo và Chu Thanh từ đầu, điều đó hẳn sẽ giúp điều chỉnh lại phó bản.

Nói cách khác, Chu Thanh và Dương Thiên Hạo nhất định phải chết từ đầu, và huyết ảnh cũng không thể thức tỉnh từ cơ thể của Dương Thiên Hạo trong phó bản này.

Việc giết chết Chu Thanh và Dương Thiên Hạo không quá khó, vì Chu Thanh chưa từng thật sự tham gia vào nghi thức hiến tế đoạt xác, nên cậu chưa có được sức mạnh của huyết ảnh.

Còn để ngăn huyết ảnh thức tỉnh trong cơ thể của Dương Thiên Hạo, anh chỉ cần phá hủy cơ thể của Dương Thiên Hạo hoặc linh hồn của Chu Thanh là xong.

Thế nhưng, việc phục hồi phó bản lúc này là cực kỳ khó khăn.

Hai boss lớn tương đương với boss của phó bản cấp cao đã thức tỉnh, dù anh sở hữu đạo cụ cấp SSS có thể thiết lập lại phó bản, việc phong ấn lại hai Đại Boss này là điều vô cùng gian nan.

Trừ phi... bọn chúng chấp nhận ngoan ngoãn, hoặc... hoàn toàn không có ý thức phản kháng.

Ánh mắt Tô Chẩm hướng về thiếu niên đang được bảo vệ rất kỹ lưỡng dù hai Boss đang đánh nhau kịch liệt.

Sức mạnh của hai Boss khủng khiếp đến mức khiến cả phó bản như rung chuyển. Mọi thứ xung quanh vừa tiếp xúc với sức mạnh của họ lập tức tan thành tro bụi, chẳng còn lại dấu vết nào.

Đó là một sức mạnh muốn hủy diệt tất cả, mạnh mẽ đến mức không một ai có thể dấy lên ý nghĩ phản kháng.

Ấy vậy mà bất kể là Huyết Ảnh hay Hắc Ảnh, cả hai đều cẩn thận tránh làm tổn thương thiếu niên.

Vì thế, dù ở ngay giữa trận chiến, thiếu niên cũng không hề bị thương tổn chút nào, chỉ là trên quần áo có dính vài vệt máu, mà cũng chẳng phải máu của cậu.

Rõ ràng cả hai đều hết sức coi trọng cậu.

Nhưng muốn cướp người từ tay hai Đại Boss...

Tô Chẩm giơ bàn tay thon dài lên, một lá bùa đang cháy lập lòe lơ lửng giữa các ngón tay anh.

Anh đứng tựa vào cửa, lơ đãng nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại nơi thiếu niên bị Huyết Ảnh giam cầm.

Ngoài Hắc Ảnh muốn đoạt lại thiếu niên, những người đàn ông xung quanh cũng đang nỗ lực giành lại cậu.

Nhưng cho dù đang bị tấn công từ mọi phía, họ vẫn không thể gây ra tổn thương đáng kể nào cho Huyết Ảnh.

Dù sao Huyết Ảnh cũng là boss cuối của phó bản cấp cao, như một tà thần hắc ám, dù sức mạnh bị áp chế khi đến phó bản khác, cũng rất khó đối phó.

Trừ khi nắm rõ điểm yếu của nó.

Tuy nhiên, việc một boss cuối có điểm yếu hay không lại là chuyện khác, và dù có điểm yếu, thì manh mối về nó cũng chỉ tồn tại trong phó bản thuộc về chính nó mà thôi.

Đối với một kẻ vượt phó bản như Huyết Ảnh, căn bản chẳng thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Nếu không nhờ hệ thống chính tiết lộ, ai có thể ngờ rằng Huyết Ảnh vốn không nên thức tỉnh ở phó bản này, huống hồ lại biết điểm yếu của nó.

Dù Tô Chẩm rất động lòng với đạo cụ mà hệ thống hứa hẹn, anh vẫn không hành động hấp tấp.

Mặc dù sức mạnh của Huyết Ảnh nhỉnh hơn đôi chút, nhưng khi bị Hắc Ảnh và những người kia quấy rối, cộng thêm việc bảo vệ thiếu niên trong vòng tay, hắn không thể nào đạt được mục đích ngay lập tức.

Tình thế tạm thời rơi vào bế tắc.

Cho đến khi một người đàn ông đột ngột bước ra từ nhà bếp.

Lúc này, Huyết Ảnh chỉ cách nhà bếp không xa, nơi đó chỉ nằm ngay phía sau gã.

Người đàn ông bước ra từ nhà bếp chính là người hàng xóm nam đã bị kẻ sát nhân giết chết.

Tim của người hàng xóm đã bị kẻ sát nhân bóp nát, dù sở hữu khả năng phục hồi tái sinh, gã vẫn cần chút thời gian để tái tạo lại trái tim.

Kết quả là vừa mới tái sinh xong, gã đã đụng phải cảnh tượng kinh hồn này.

Trong lúc nằm trong tủ đông, gã mơ hồ nhận ra thi thể bên cạnh mình có thể cử động, nên hoàn toàn không ngạc nhiên về sự hiện diện của Huyết Ảnh.

Thậm chí, gã còn rất rõ ràng, Huyết Ảnh tồn tại dựa vào xác chết trong tủ đông.

Vừa thấy Huyết Ảnh đang quấn lấy người hàng xóm xinh đẹp của mình, gã định lao lên giành lại cậu, nhưng ngay lập tức nhận ra mình không phải là đối thủ của Huyết Ảnh.

Vì vậy, người hàng xóm nam vô thức quay lại nhà bếp, tìm cách phá hủy thi thể méo mó trong tủ đông.

Dường như Huyết Ảnh cũng nhận ra ý đồ của gã, lập tức lao tới, mang theo luồng khí đáng sợ muốn xé xác gã.

Nhận thấy vậy, Hắc Ảnh vốn luôn quấy nhiễu Huyết Ảnh lập tức nhân cơ hội, từ trong bóng tối vươn ra vô số xúc tu, giành lại thiếu niên khỏi tay Huyết Ảnh.

Người trong tay biến mất, dường như Huyết Ảnh bị kích động, đến cả hình dạng con người cũng dần mất ổn định, dòng máu trên cơ thể anh càng lúc càng chuyển động kinh khủng.

Toàn bộ không gian trở nên càng lúc càng bất ổn, ngập tràn sự nguy hiểm và điềm chẳng lành, khiến người ta không thể ngăn nổi nỗi rợn ngợp dâng lên từ sâu trong lòng.

Một số phần không gian thậm chí đã bắt đầu méo mó, biến dạng.

Hắc Ảnh dường như sợ rằng sẽ liên lụy đến Nguyễn Thanh, nhẹ nhàng nâng cậu lên bằng xúc tu rồi đưa đến trước mặt Hạ Vô Ngạn và tên sát nhân.

Nhìn thấy vậy, cả hai vội vươn tay ra, chuẩn bị đỡ lấy Nguyễn Thanh.

Thế nhưng, một biến cố bất ngờ xảy ra ngay khoảnh khắc ấy.

Cả hai đều không thể nào đón được Nguyễn Thanh.

Vì ngay khi tay họ sắp chạm đến, cơ thể cậu bỗng như bị thứ gì đó giật mạnh, lập tức bay về phía cửa.

Ánh mắt lạnh lẽo của cả hai lập tức chuyển hướng, nhìn về phía người đàn ông lạ mặt nơi ngưỡng cửa.

Tô Chẩm chỉ liếc hai người họ một cái, tay nắm lấy cổ áo sau của Nguyễn Thanh, nhún chân một cái đã tránh khỏi đòn công kích.

Anh đứng giữa không trung mà không cần bất kỳ điểm tựa nào, một tay lơ đãng xách Nguyễn Thanh lên như thể chỉ là một món đồ bỏ đi. Từ trên cao, anh cúi xuống nhìn hai người phía dưới, khoé môi hơi nhếch lên.

Ngay khi có kẻ định tiến tới, một lưỡi dao sắc lạnh lập tức đặt ngang cổ Nguyễn Thanh.

Tô Chẩm đảo mắt nhìn toàn bộ đám đông có mặt, nở một nụ cười đầy hiểm ác, dường như ẩn chứa vô vàn ác ý và tà khí.

Khi thấy vẫn còn kẻ không từ bỏ ý định lao lên, anh nhấn nhẹ lưỡi dao sát lại gần cổ Nguyễn Thanh, thong thả nói, "Đừng manh động nhé, dao của tôi sắc lắm đấy."