Trở Về Hầu Phủ

Chương 1



Cha ta cũng như bao người dân Nam Hải khác, thích nói chuyện những chuyện nhẹ nhàng. 

Ngày cha mất, tất cả mọi người đều tụ tập trên bãi biển đốt lửa, thiêu rụi con thuyền của gia đình ta. 

Làm vậy, linh hồn người c.h.ế.t sẽ không bị c.h.ế.t đuối mãi dưới nước, cũng không thể trở về quấy nhiễu người sống.

Còn ta...

Năm mười ba tuổi, ta đã là một đứa trẻ mồ côi. 

Theo lệ thường, mọi người sẽ giúp ta đóng một chiếc thuyền mới.

Người của Hầu phủ đến vào đúng ngày thuyền hạ thủy. 

Vừa nhìn thấy ta, có người liền kinh hô, có người quỳ xuống đất lau nước mắt. 

Vân Biển chắc chắn nói: "Đây là đến tìm người thân, Tiểu Trạo, ngươi sắp đổi đời rồi!"

Vân Biển là một kẻ khác biệt ở Nam Hải. 

Hắn sợ nước, không dám ra khơi, chỉ quanh quẩn các chợ ở phía đông, buôn bán thịt heo và bột mì, nên biết nhiều chuyện bên ngoài. 

Chuyện này hắn ta đã đoán trước, trong kịch gọi là "Chim về tổ," hai con chim đẻ trứng ở nơi sai, đợi khi chim non lớn lên thì sẽ đổi lại.

Ta vẫn ngơ ngác.

Vân Biên chấm chấm lên trán ta: "Ý tứ chính là, người ở biển không phải là cha ngươi, Mông Ân Hầu ở kinh thành, mới là cha ngươi!"

Ta nói: "Hoang đường."

Vân Biên lắc lắc đầu, tiếp tục chạm trổ vỏ dừa hắn ta định bán buổi chợ trưa.

Hắn nói: "Thông thường chim khách về tổ, trong tổ vẫn còn chim bồ câu. Trong kịch đều diễn như vậy, Tiểu Trạo, ngươi phải cẩn thận."

Ta thật sự không biết phải cẩn thận như thế nào.

Ta hỏi người đến từ Hầu phủ: "Theo các ngươi đi rồi, nếu không quen, còn có thể trở về không?"

Ma ma mặc y phục màu đỏ nói: "Mọi thứ đều tốt nhất, sao có thể khiến cô nương không quen được chứ?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ma ma mặc y phục màu xanh lục kéo tay bà kia một cái.

Rồi lại nói: "Cô nương lớn lên ở nơi này, nơi này cũng coi như có ân với Hầu phủ. Cô nương muốn trở về, ai cũng không thể nói gì được."

Ánh mặt trời chiếu trên nền cát trắng sáng chói, các ma ma đều không thích ứng được mà nheo mắt lại.

Ta hỏi: "Những lời các ngươi nói đều là thật sao? Mẹ của ta... thật sự ở Hầu phủ chờ ta sao?"

Tất cả ký ức của ta về mẹ, chỉ là một cảm giác ấm áp.

Người ôm ta lên, xoay vòng vòng, ngân nga một bài đồng dao, gương mặt mơ hồ.

Ta lắc lư, lắc lư, đến nỗi lần đầu tiên lên thuyền hoàn toàn không có cảm giác chóng mặt - ta chìm trong sóng nước ký ức, thuyền là nôi của ta.

Ta lại có thể có lại mẹ sao?

Các ma ma liên thanh đáp phải.

Ma ma mặc y phục màu xanh lục nói: "Tiểu thư, tất cả mọi thứ đều ở Hầu phủ chờ người."

Mười ba tuổi thật là một độ tuổi kỳ lạ, ông trời thu lại tất cả của ta, lại cho ta một thứ hoàn toàn mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đã quyết định xong, ta gửi chiếc thuyền đã đóng xong ở chỗ Vân Biên, đến khi đi, mọi người đều đến tiễn ta.

"Tiểu Trạo, chuyến đi này không biết khi nào mới trở về?"

"Tiểu Trạo, càng đi về phía bắc càng lạnh, phải cẩn thận đừng bị cảm lạnh!"

"Tiểu Trạo, đến nơi rồi, nhất định phải nhớ gửi chút tin tức về nhé!"

Bánh xe ngựa lăn trên nền cát, ta dần dần không nghe thấy tiếng của tộc nhân, cũng không còn nhìn thấy biển khơi.

Từ thuở lọt lòng, đây là lần đầu tiên ta đi xa đến một nơi không thể thấy biển. 

Cứ ngỡ như một con chim thước non dại, theo đàn chim di cư hàng năm bay về phương bắc tìm tổ ấm.

“Trắng thật!"

Đây là cảm giác đầu tiên của ta khi nhìn thấy Mông Ân Hầu phu nhân – ta không dám gọi bà ấy là mẹ. 

Bên tai bà đeo hai hạt ngọc trai tròn trịa, trắng sáng, không một tì vết. 

Tam thúc Lâm gia sống bằng nghề vớt ngọc trai, chỉ riêng đôi này thôi, vận khí tốt cũng phải hai ba năm mới có được.

Bà trắng đến mức giống như viên ngọc trai kia, thậm chí có chút không có huyết sắc. 

Người như vậy, nói bà là mẹ của ta, ta lại thấy hoang đường.

Trên đường đến đây, các ma ma đã dạy ta tiếng quan thoại, cũng dạy ta cách bái kiến. 

Nhưng hiện tại ta cả người đều đờ đẫn, 

Hầu phu nhân cũng chỉ ngây ngốc nhìn ta.

Một lúc lâu sau, bà mới nói: "Con ơi, lại đây, để ta nhìn con cho kỹ."

Nước mắt của bà rơi xuống khi chạm vào tay ta. 

Thường xuyên đánh bắt cá trên biển, da trên tay ta luôn bị lở loét, lúc bình thường không cảm thấy gì, đặt cùng với tay bà, lại có vẻ hơi đáng sợ.

Hầu phu nhân kéo ta vào lòng, lại ném chiếc ly xuống đất: "Các ngươi đều là lũ người c.h.ế.t sao! Đi theo tiểu thư trở về, con đường dài như vậy, cũng không biết cho con bé nghỉ ngơi, dưỡng sức một chút sao!"

Hương thơm xa lạ trên người bà ùn ùn xông tới, ta toàn thân cứng đờ, bị vật trước n.g.ự.c bà - miếng bài màu xanh lục xinh xắn kia - va vào mũi, hốc mắt nóng lên, ta liền khóc.

Thị nữ bên cạnh khuyên: "Phu nhân, đừng quá tức giận, trong bụng người còn có tiểu thế tử."

Hầu phu nhân ngẩn người một chút, mới chậm rãi đẩy ta ra. 

Bà lấy khăn lau nước mắt cho ta, khi chạm vào khóe mắt ta, tay lại có chút run rẩy. 

Bà nói: "Năm đó, Hầu gia đã đặt tên cho con, là Đoan Nghi. Đáng tiếc sai lầm, tên này hiện giờ đã cho tỷ tỷ của con. Ta đặt cho con một cái tên mới, là Đoan Thức, đoan trang trong đoan trang, tri thức trong tri thức, con thấy thế nào?"

Tỷ tỷ? 

Giọng nói của Hầu phu nhân rất dịu dàng.

Nhưng ta vẫn phải nói: "Phu nhân, con có tên rồi."

Biểu cảm trên mặt bà ngưng trệ trong giây lát: "Những thứ này từ trước đều không tốt, về sau đừng nhắc đến nữa. Con có tên mới, thân phận mới, từ nay về sau là Nhị tiểu thư của Mông Ân Hầu phủ."

Khi bà nói lời này, đã dùng một chút uy nghiêm. 

Ta không biết trả lời thế nào, mọi người đều im lặng.