Trở Về Hầu Phủ

Chương 3



Nàng cúi đầu, như có điều suy nghĩ, một hồi im lặng sau mới lại mở miệng: "Ta thật sự đã từng nghĩ đến đổi lại với muội... không phải là tham lam phú quý, muội tin không?"

"Ta tin," ta hít sâu một hơi: "Bởi vì ta cũng muốn trở về. Chỗ các ngươi, nhìn về phía đông không thấy biển, ta khó thở."

"Biển là như thế nào?"

"Rất nhiều nước, tụ lại với nhau, biến thành màu xanh lam,"

Ta lại cảm thấy những lời này thật sự không thể nói hết được: "Ngươi đi rồi mới biết. Nhưng, vóc dáng của ngươi như thế này, vừa lên thuyền, e rằng sẽ bị gió biển thổi bay mất."

Trần Đoan Nghi ngại ngùng cười, nàng cười một cái, bên má có hai xoáy nhỏ, giống như lưỡi câu ném xuống nước.

Nàng hỏi: "Muội nói muội có tên, muội tên là gì?"

"Tiểu Trạo," ta nói: "Cái chèo để chèo thuyền."

"Tiểu Trạo," Nàng niệm thầm:  "Về sau, mẹ không ở đây , ta sẽ gọi muội như vậy, được không?"

“Mẹ" này là chỉ Hầu phu nhân. Cuối cùng cũng có người gọi tên ta, ta cảm thấy giống như trong tai bị người khác kéo ra một cục bông, sảng khoái vô cùng. 

Ta nói: "Được."

"Muội có thể cũng cho ta một cái tên được không?"

Ta ngẩn người một chút, Trần Đoan Nghi chờ mong nhìn ta. 

Ta từ chỗ Hầu phu nhân có được một cái tên xứng với nàng, bây giờ nàng cũng muốn một cái tên mà lẽ ra nàng đã có. 

Nàng muốn ta đặt cho nàng.

Ta nhìn vào đôi mắt nàng, bên trong giống như có một vũng nước sâu. 

Thì ra đây mới là đôi mắt của mẹ ta, ta nghĩ thế.

Sau đó ta nói: "Mẹ từng nói, nếu lại có một cô con gái, liền gọi là Tiểu Chu (con thuyền nhỏ)."

Ta có một đôi mắt khác màu, một con ngươi màu đen, một con ngươi là màu nước biển.

Cha nói với ta, đôi mắt của mẹ chính là màu nước biển. 

Cho nên, ta không phải là đứa trẻ kỳ lạ, ta chỉ là trong bụng mẹ khó mà lựa chọn, cuối cùng mỗi người kế thừa một nửa.

Thì ra đây cũng là một lời nói dối.

“Đây là trạo (cái chèo)." Tiểu Chu giơ cổ tay, viết xuống một nét mực đầy đặn.

Ta nhìn chằm chằm, lắc đầu: "Không giống."

"Vậy thuyền thì sao?" Tiểu Chu lại viết bên cạnh.

"Cái này thì có chút giống," ta lấy tay khoa tay múa chân: "Chỗ này là cánh buồm."

Tiểu Chu đưa bút lông qua, để ta ở xung quanh chữ thuyền vẽ bốn nét.

"Đây mới là trạo (cái chèo)," ta hài lòng nói.

Ta từ trước đến nay quả thật không biết chữ, phải để Tiểu Chu - bây giờ ta quen gọi Trần Đoan Nghi như vậy - từng chữ từng chữ dạy từ đầu.

Vụ việc quỳ từ đường trước đó, do Hầu gia ra mặt dẹp yên. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ông ấy tan triều về phủ, hung hăng bước vào cửa lớn từ đường, lúc đó ta quỳ đến xiêu xiêu vẹo vẹo, suýt chút nữa thì ngã vào người Tiểu Chu ngủ quên mất. 

Tiểu Chu vội vàng kéo ta dậy hành lễ: "Cha đại nhân vạn an. Con gái nói năng không kềm chế, khiến mẹ và muội muội bất hòa, thật sự là..."

Mông Ân Hầu thậm chí không trả lời, chỉ là vẫy vẫy tay, Tiểu Chu liền im bặt. 

Ông ấy nhìn chằm chằm vào mắt ta, không nói một lời nào, cho đến khi ta cảm thấy cổ đều đã ngẩng mỏi, mới nói: "Mẹ con không hiểu chuyện, về sau để con dẫn dắt..."

"Đoan Thức." Tiểu Chu tiếp lời.

"Ừ."

Lần đầu tiên ta gặp mặt cha cứ như vậy kết thúc. 

Ta trợn mắt há mồm hỏi Tiểu Chu: "Tổ tông đã mất phải quỳ, tổ tông còn sống cũng phải quỳ sao?"

Ánh mắt Tiểu Chu né tránh, rõ ràng không quen với cách dùng từ của ta, nhưng nàng vẫn rất nhanh nhỏ tiếng nói: "Tổ tông còn sống càng phải quỳ cho tốt."

Bên má nàng lại có hai xoáy nhỏ, thoáng một cái liền biến mất. 

Từ ngày hôm đó, ta liền đi theo Tiểu Chu học chữ. 

Nàng vốn còn muốn dạy ta nữ công, Lý ma ma nói tay của ta dưỡng một thời gian mới tốt, sờ vào vải sợ làm xước vải.

Lý ma ma chính là ma ma áo xanh đã chạy đến Nam Hải đón ta. 

Ta và bà ấy xem như là quen biết, nhưng ban đêm bà ấy xoa dầu cao lên người ta, ta vẫn có chút ngại ngùng. 

Một lọ lớn trắng xóa, trong màn thắp đèn, từ đầu ngón tay xoa đến đầu ngón chân.

"Tiểu thư chịu khổ, chịu tội rồi."

Bà ấy luôn lẩm bẩm như vậy. Ngoài ra còn có một số lời mà ta không hiểu, ví dụ như khi xoa đến chân ta, nói "xương đã cứng rồi" vân vân.

Ta hỏi: "Khi nào ta có thể trở về Nam Hải?"

Lý ma ma nói: "Tiểu thư mới về Hầu phủ được mấy ngày? Ít nhất cũng phải cùng lão gia, phu nhân ăn một cái Tết, cả nhà đoàn viên mới được chứ."

Chúng ta không có lễ hội này.

Nhưng nghe ma ma kể, là vào mùa đông, trời lạnh rồi, sẽ bắt đầu có tuyết rơi, trong đất trời một mảnh trắng tinh khôi, là cảnh tượng ta chưa từng thấy. 

Cho dù là vì điều này, ta cũng phải tiếp tục nhẫn nại.

Ta nghĩ đợi qua năm mới. Ta đưa Tiểu Chu trở về, mời nàng ăn cá nướng tươi ngon, nàng quá gầy, cần phải bồi bổ thêm. 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Thức ăn trong Hầu phủ tinh xảo, nhưng ăn không thoải mái, mỗi lần gắp hai đũa liền bị dọn đi. 

Nàng cứ như vậy ăn thêm mười ba năm nữa, cũng không đuổi kịp ta.

Nghĩ như vậy, Lý ma ma vừa vặn xoa xong một bên, lật ta lại. 

Ta cười hì hì với bà: "Ma ma, người đối xử với ta thật tốt."

Bà ấy ngẩn người một lát, hốc mắt đột nhiên đỏ lên. 

Điều này thật sự là đột ngột, khiến ta không dám cười nữa.

Lý ma ma nói: "Tiểu thư là người có phúc khí."

Sau đó bà kéo chăn cho ta, thổi tắt đèn.