Bắt đầu không ngừng tìm cách se duyên cho Tống Nhã và Chung Tử Mặc.
Giống như cái cớ mà tôi viện ra—bởi vì con đường tình yêu giữa Tống Nhã và Chung Tử Mặc quá gian truân, nên cần tôi đến làm người hộ tống, bảo vệ họ.
Về việc này, Tống Nhã chỉ biết dở khóc dở cười.
Tôi cũng nhân lúc có cả hai người, thỉnh thoảng nhắc đến những điểm kỳ lạ ở người cha dượng của Tống Nhã.
Nhưng Tống Nhã—người luôn đối xử rất tốt với tôi—lần đầu tiên tỏ thái độ lạnh nhạt.
“Tiểu Nam, cha dượng của tôi đối với hai mẹ con tôi đều rất tốt.” Bà ấy liếc nhìn tôi như ra hiệu cảnh cáo, giọng nói có chút khó chịu:
“Tôi không cho phép cậu vu khống ông ấy như vậy.”
Thực ra, tôi chỉ lỡ nói một câu rằng mình thấy gã khốn đó hình như rất thích tiếp xúc với mấy cô gái trẻ.
Tôi biết Tống Nhã đang giận.
Thấy bà không muốn nghe thêm, tôi đành im lặng.
Nhưng tôi chú ý thấy Chung Tử Mặc bỗng lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.
Đôi khi, đàn ông lại càng hiểu rõ tâm lý của đàn ông hơn.
Cho dù bây giờ Chung Tử Mặc vẫn chỉ là một cậu thiếu niên.
Tôi thu lại vẻ mặt, không nói gì thêm.
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật của Tống Nhã.
Tôi bắt đầu rời nhà từ rất sớm, về rất muộn.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã hiểu một điều: con người không bao giờ nên đặt hết hy vọng vào người khác.
Thế nên tôi luôn mang theo d.a.o gấp và bình xịt hơi cay.
Hơn nữa còn nhờ người dạy cho mình những chiêu phòng vệ và phản công cơ bản.
Có lẽ tôi có chút năng khiếu với võ thuật, những động tác mà người khác phải luyện hàng trăm lần, tôi chỉ học vài lần là đã thuần thục.
Tôi còn thuê người theo dõi Phương Hướng Nam, cố tình tạo ra những lần “tình cờ gặp gỡ” ở nơi ông ta xuất hiện.
Tôi luôn để lại cho mình một con đường lui.
Nhưng trong suốt quá trình đó, tôi đều vô thức tránh né dì Trương.
Đôi khi, lúc ăn cơm, dì sẽ hỏi tôi dạo này bận gì, tôi chỉ bịa đại một lý do để né tránh.
Một hai lần thì còn hỏi, sau đó dì cũng không gặng thêm nữa.
“À đúng rồi dì Trương, dì có cần cháu giúp tìm con gái giúp không?”
Tôi gắp một đũa thức ăn vào bát dì, mỉm cười nói:
“Dạo này cháu quen được vài người, biết đâu có thể giúp được.”
“Không cần đâu.” Ánh mắt dì Trương có chút lảng tránh.
Dì né tránh ánh nhìn của tôi, chậm rãi nói:
“Gần đây dì cũng có chút manh mối, đang định đi tìm thử, không cần phiền đến cháu.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
Ngàt tháng trôi đi, dường như chẳng có gì thay đổi quá lớn.
Nhưng tôi biết, lần này, tôi nhất định sẽ cứu được Tống Nhã.
Ngày 24 tháng 2, sinh nhật của Tống Nhã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đã dặn dò Chung Tử Mặc phải ở bên bà ấy suốt cả ngày;
Tôi thuê người theo sát tên cặn bã kia, còn có người chờ sẵn ở đầu con hẻm đó;
Tôi mang theo d.a.o gấp và bình xịt hơi cay, từng chiêu thức tự vệ đều đã thuộc nằm lòng.
Rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến từng chi tiết, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn hoảng loạn vô cùng.
Tống Nhã bị đưa đi vào buổi chiều.
Để đảm bảo đủ sức lực ứng phó, sáng hôm đó tôi không theo dì Trương đi bán khoai nướng, mà ở lại phòng trọ nghỉ ngơi.
Tôi nằm trên giường, trong đầu không ngừng diễn tập mọi phương án, mọi tuyến đường, mọi bước chuẩn bị.
Nghĩ rằng mình có thể cứu được Tống Nhã.
Thế nhưng sau khi uống một cốc nước, tôi lại mơ màng thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, trời đã tối đen.
Dì Trương không có ở nhà.
Chung Tử Mặc đang đập cửa dữ dội, đến mức có hàng xóm bị làm phiền cũng chạy ra mắng chửi om sòm.
Chính tiếng đập cửa đó đã đánh thức tôi dậy.
18 giờ 03 phút.
Đã nửa tiếng trôi qua kể từ lúc tôi tìm thấy Tống Nhã ở kiếp trước.
Nhưng người lẽ ra phải ở bên bà ấy suốt cả ngày như Chung Tử Mặc lại đang hoảng hốt hỏi tôi Tống Nhã đang ở đâu.
“Xin lỗi, tôi đột nhiên có việc—”
Tôi chẳng buồn nghe lời giải thích, chỉ như phát điên mà lao xuống lầu, mượn đại một chiếc xe đạp không biết của ai, men theo con đường mà tôi đã thuộc nằm lòng, phóng như bay về phía con hẻm nhỏ đó.
Tống Nhã không ở đó.
Chỉ có chiếc móc khóa hình thỏ trắng, nằm yên trong dòng nước bẩn, như lặng lẽ tố cáo bi kịch đã từng diễn ra nơi này.
“Sao cậu lại chạy tới đây?”
Chung Tử Mặc thở dốc đuổi kịp tôi.
Đối phương vốn định hỏi thêm, nhưng ánh mắt vô thức nhìn theo tầm mắt tôi, bắt gặp chiếc móc khóa ấy.
“Đó là đồ của Nhã Nhã!”
Ánh mắt Chung Tử Mặc lập tức trở nên sắc lạnh: “Rốt cuộc cậu biết những gì?”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc móc khóa đó.
Rất lâu sau, tôi thấp giọng hỏi: “Anh sẽ bảo vệ cô ấy, đúng không?”
Chung Tử Mặc thoáng ngẩn người.
Tôi lại hỏi thêm một lần nữa.
Đối phương nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, hồi lâu sau mới gật đầu, giọng trầm ổn đầy nghiêm túc: “Tôi sẽ làm được.”
“Tốt, mong là cậu giữ lời.” Tôi khẽ cười, nhẹ nhõm hẳn đi, thậm chí còn đùa được: “Nếu không, dù có thành ma tôi cũng sẽ không tha cho cậu đâu.”
Phương Hướng Nam là một người cực kỳ cẩn trọng.
Ông ta cẩn trọng đến mức hầu như không bao giờ làm việc ở nhà, những tài liệu quan trọng cũng tuyệt đối không để ở đó.
Không chỉ người tôi nhờ mà cả Chung Tử Mặc cũng âm thầm điều tra, vậy mà vẫn chẳng lần ra được gì.
Nhưng tôi—vốn dĩ chưa từng đặt hết hy vọng vào người khác.