Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 102: Bị đâm một nhát dao.



Người chạy ra chính là bạn của Tôn Hoàn Vũ, Dư Tử Mặc thậm chí còn không biết tên anh ta là gì.

 

Nhưng mà!!

 

Trên người anh ta lại có máu. Dư Tử Mặc sợ tới mức suýt nữa không cầm nổi điện thoại trong tay.

 

Sắc mặt Giản Vân Tang cũng thay đổi, bà vội chạy lên đỡ lấy:

“Anh bị thương ở đâu?”

 

“Bọn họ… bọn họ mang theo dao! Mau, mau cứu Hoàn Vũ! Hoàn Vũ anh ấy…”

 

Người bị thương là chuyện lớn, Giản Vân Tang vốn định lập tức chạy vào cứu người.

 

Cũng may lúc này Tiểu Trần đã chạy tới, anh ta nhanh chóng nói:

“Hạ phu nhân, chị ở đây trông các cháu, để tôi vào.”

 

“Cẩn thận một chút.” Giản Vân Tang biết trước đây Tiểu Trần từng là lính, thân thủ không tệ.

 

Nhưng đối phương có hung khí, lại là hai người. Còn Tôn Hoàn Vũ tình huống thế nào cũng không rõ, tình thế cực kỳ bất lợi.

 

Tiểu Trần lao nhanh vào trong ngõ, Giản Vân Tang lập tức lấy điện thoại trong tay Dư Tử Mặc. Trên màn hình vẫn còn giao diện cuộc gọi.

 

Đối phương bên kia chắc cũng đã nghe thấy động tĩnh, đang cố ý nói to để thu hút sự chú ý.

 

Giản Vân Tang nhanh chóng lên tiếng:

“Xin chào, chúng tôi đang ở ngõ nhỏ đối diện cổng Đông bệnh viện số 2 Phàn Thành. Có hai người mang theo hung khí, không chắc có phải bọn buôn người hay không, nhưng đã có người bị thương. Xin các anh mau đến giúp.”

 

“Được rồi, thưa cô. Bên này đã cử cảnh sát đến. Các cô chú ý an toàn, bảo vệ bản thân.”

 

“Cảm ơn.” Cúp máy xong, lông mày Giản Vân Tang vẫn nhíu chặt.

 

Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Triều Triều, quay đầu hỏi bạn của Tôn Hoàn Vũ:

“Anh bị thương chỗ nào?”

 

“Tôi… tôi không để ý, bị cắt một nhát ở cánh tay. Không sao, chỉ là m.á.u chảy nhiều một chút thôi.”

 

Nói thì nói vậy, nhưng môi anh ta trắng bệch, m.á.u trên tay vẫn không ngừng chảy.

 

Giản Vân Tang ngẩng đầu nhìn, thấy ông chủ bán khoai nướng không biết từ lúc nào đã chạy tới, vội nói:

“Ông chủ, phiền ông đưa anh ấy sang bệnh viện đối diện.”

 

Bạn Tôn Hoàn Vũ vội vàng lắc đầu:

“Tôi còn muốn vào xem Hoàn Vũ thế nào, tôi lo cho anh ấy…”

 

“Anh như vậy thì vào kiểu gì? Có Tiểu Trần ở đó, không cần lo. Anh nên sang bệnh viện xử lý vết thương trước đi.”

 

Dư Tử Mặc lúc này vẫn còn sợ hãi, nghe vậy cũng gật liên tục:

“Đúng đúng, anh mau đi bệnh viện đi, ở đây có tụi tôi rồi.”

 

Người kia nhìn mấy người trước mặt – một phụ nữ và hai đứa nhỏ – cũng biết mình ở lại chẳng giúp được gì. Vừa nghĩ vậy, bỗng thấy từ trong ngõ có một kẻ lao ra, chính là một tên bắt cóc.

 

Anh ta lập tức sợ hãi, tim như muốn ngừng đập, nhất là khi thấy trong tay đối phương cầm dao.

 

Những người vẫn đang dõi theo “Màn Trời Đại Khải” từ đầu, giờ phút này đều nín thở. Khi thấy cảnh tượng trước mắt, không ít người kinh hô:

 

“Mau, chạy đi!”

 

Ông chủ bán khoai cũng muốn chạy, nhưng vẫn tốt bụng đưa tay kéo Triều Triều theo.

 

Ai ngờ, Giản Vân Tang lập tức đẩy cô bé vào lòng Dư Tử Mặc:

“Ôm chặt Triều Triều!”

 

Dư Tử Mặc theo bản năng đỡ lấy cô bé, ngay sau đó liền thấy Giản Vân Tang lao lên vài bước, tung một cú đá mạnh, đạp thẳng tên đàn ông kia ngã dúi dụi vào tường.

 

Hắn chưa kịp phản kháng đã ngã ngồi xuống đất.

 

Nhưng phản ứng của hắn cũng nhanh, vừa ngồi xuống đã lập tức bò dậy, nhào tới nhặt con d.a.o rơi dưới đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chưa kịp nhặt, Giản Vân Tang đã giẫm mạnh lên cổ tay hắn, dồn lực.

 

“A…!!” Tên đó hét thảm một tiếng, ngẩng đầu trừng Giản Vân Tang bằng ánh mắt hung ác:

“Con đàn bà này!”

 

Đúng lúc ấy, Tiểu Trần cũng chạy ra, một tay khống chế gập cánh tay hắn ra sau, ép chặt lên tường.

 

Giản Vân Tang nhanh chóng cúi nhặt d.a.o lên, quay đầu hỏi ông chủ bán khoai:

“Có dây thừng không?”

 

Ông chủ sững lại, rồi gật liên tục:

“Có có, để tôi lấy!”

 

Ông ta chạy vội về sạp, lôi từ dưới gầm ra một cuộn dây thừng buộc bao khoai.

 

Tiểu Trần nhận lấy, trói chặt tên kia lại.

 

Đáng tiếc dây thừng quá ngắn, không buộc được vào cột. Anh nghiến răng, dứt khoát đập cho hắn ngất xỉu.

 

Thấy tên kia nằm im, Giản Vân Tang vội hỏi:

“Tôn Hoàn Vũ thế nào rồi?”

 

“Cậu Tôn bị đ.â.m một nhát, tình hình nguy cấp. Tôi cõng anh ấy sang bệnh viện.” May mà bệnh viện ngay bên kia đường.

 

Thì ra lúc Tiểu Trần xông vào, hai kẻ kia đang định đuổi theo bạn của Tôn Hoàn Vũ, nhưng bị chính Tôn Hoàn Vũ cản lại.

 

Hai kẻ đó hung hãn, chỉ muốn nhanh chóng xử lý Tôn Hoàn Vũ. Dù anh ta né tránh nhanh, nhưng không chống cự được lâu. Ngay sau đó, anh ta không kịp tránh và bị đ.â.m một nhát.

 

Kẻ kia còn định đ.â.m tiếp, nhưng Tiểu Trần đã kịp xông đến, tung một cú đá hất văng hắn ra.

 

Dù vậy, Tôn Hoàn Vũ cũng đã mất sức chiến đấu, ngã xuống đất.

 

Một chọi hai, Tiểu Trần cũng gặp khó vì còn phải lo che chắn cho Tôn Hoàn Vũ. Nếu không nhờ thân thủ giỏi, có lẽ anh ta cũng đã bị thương.

 

May mắn cuối cùng tìm được sơ hở, anh hất được cả hai tên ra xa khỏi Tôn Hoàn Vũ, rồi bung hết sức đánh trả.

 

Một trong hai tên thấy không đánh lại, sợ bị bắt nên vội vàng bỏ chạy, còn cầm theo dao. Tiểu Trần lo hắn chạy ra ngoài sẽ gây nguy hiểm cho Giản Vân Tang và bọn nhỏ nên càng nóng ruột.

 

Anh ra tay tàn nhẫn hơn, túm đầu tên còn lại đập xuống đất, rồi lập tức đuổi theo.

 

Cũng may Giản Vân Tang phản ứng nhanh, xử lý xong ngay trước khi hắn kịp chạy ra.

 

Nếu lúc ấy bà và Triều Triều bị thương, Tiểu Trần thật sự không biết phải ăn nói sao với Hạ Nam Châu.

 

Anh thở phào, nhưng vẫn lo lắng cho tình trạng của Tôn Hoàn Vũ.

 

Anh vừa định quay lại ngõ thì bạn của Tôn Hoàn Vũ, nghe tin anh ấy bị đâm, chẳng còn quan tâm vết thương của mình, vội vàng chạy vào trong.

 

Giản Vân Tang nghĩ trong ngõ vẫn còn một tên bắt cóc, nhìn quanh rồi nói với ông chủ bán khoai:

“Ông cũng vào giúp một tay đi, ở đây tôi lo được.”

 

Ông chủ nhìn thoáng qua tên bị trói đang hôn mê, vẫn không yên tâm:

“Cô thật sự ổn chứ?”

 

Tuy tận mắt thấy bà hạ gục kẻ kia, nhưng bên cạnh bà còn có hai đứa nhỏ. Lỡ như kẻ bắt cóc còn đồng bọn thì sao?

 

Giản Vân Tang gật chắc nịch:

“Ổn. Nếu không phải bên cạnh còn có Triều Triều, tôi cũng đã xông vào rồi.”

 

Ông chủ nghe vậy mới chạy vội vào trong ngõ.

 

Ngay lúc đó, điện thoại của Giản Vân Tang reo lên.

 

Là Hạ Nam Châu gọi tới.

 

Thực ra lộ trình ban đầu là Giản Vân Tang sẽ cùng Triều Triều và Dư Tử Mặc chờ xe của Tiểu Trần ở cổng bệnh viện, sau đó vòng qua khách sạn đón Hạ Nam Châu rồi cả nhà cùng đi công viên.