Nghiêm Tá treo băng trên tay, tựa lưng vào ghế, vẫn còn hoảng sợ nhưng cố gắng trả lời.
“… Chúng tôi không biết hai người đó có dao. Nghĩ rằng bên tôi hai người, bên họ cũng hai người, một chọi một thì chắc không vấn đề. Hơn nữa bọn họ đi rất nhanh, nếu chậm trễ thì sẽ không đuổi kịp. Thế nên không nghĩ nhiều, trực tiếp bám theo.”
“Ai ngờ con hẻm kia quá yên tĩnh, chỉ cần có tiếng động là dễ bị phát hiện. Đi được một đoạn thì bọn họ đã phát giác. Họ muốn chạy, chúng tôi liền đuổi. Trong tay một người ôm đứa nhỏ, không thể chạy nhanh, mà chúng tôi thường xuyên đi tập gym, nên chẳng mấy chốc đã đuổi kịp. Lúc đầu còn chưa chắc trong lòng hắn ôm có phải là đứa bé không, nhưng trong lúc truy đuổi, mặt đứa nhỏ lộ ra ngoài.”
Thấy đứa bé hôn mê bất tỉnh, Tôn Hoàn Vũ và Nghiêm Tá lập tức đoán là bị đánh thuốc, càng không thể để bọn chúng chạy thoát.
Họ liền lao lên đoạt. Nào ngờ đối phương lớn gan, đặt đứa nhỏ xuống đất đồng thời cũng rút d.a.o ra.
Nghiêm Tá lúc ấy đứng gần. Con d.a.o vừa rút ra, tay anh vừa đưa tới đã bị cắt một nhát.
Bị thương, sức chiến đấu của anh lập tức giảm sút.
Tuy vẫn là hai đấu hai, nhưng bên Tôn Hoàn Vũ rõ ràng bị áp đảo.
Hai người nhanh chóng nhận ra nếu đánh tiếp thì chắc chắn thua, đối phương có dao, sơ sẩy một chút là mất mạng. Họ dứt khoát định thoát thân, nhưng cũng không dám chạy về phía đầu hẻm, vì bên đó có Triều Triều cùng cậu bé đi theo.
Thế nên họ chạy ngược lại, không ngờ phía đó lại là ngõ cụt.
Không còn cách nào, nhìn thấy m.á.u Nghiêm Tá chảy ngày càng nhiều, sắc mặt trắng bệch, Tôn Hoàn Vũ nghiến răng, bảo anh chạy ra ngoài trước.
Anh quyết định giữ chân hai tên kia, để Nghiêm Tá chạy đi vừa để hai đứa trẻ gần đó kịp rời xa, vừa đi tìm người hỗ trợ.
Anh tin Triều Triều ở gần, mà Hạ Tam Thiếu cũng không thể ở xa.
Nghiêm Tá tuy không yên tâm, nhưng cũng hiểu nếu cả hai cùng ở lại thì chẳng ai thoát. Thế là thừa dịp Tôn Hoàn Vũ giữ chân hai kẻ kia, anh chạy ra ngoài. Kết quả vừa tới đầu ngõ lại không thấy Hạ Tam Thiếu đâu, chỉ thấy Giản Vân Tang. Trong nháy mắt, anh tuyệt vọng.
May mà Tiểu Trần cũng tới, nhìn dáng vẻ thì có thể đánh được.
Chuyện tiếp theo thế nào, Nghiêm Tá không rõ lắm.
Tiểu Trần lên tiếng bổ sung. Sau đó, cảnh sát cũng nhanh chóng hoàn thành biên bản.
Ban đầu định cho Giản Vân Tang và mọi người đi nghỉ ngơi, có chuyện gì thì liên hệ sau.
Ai ngờ họ vừa đứng lên, bên ngoài đã có cảnh sát bước vào, nói:
“Cái tên cầm đầu bắt cóc đã khai rồi.”
Trong phòng, tất cả đều ngẩng đầu nhìn. Cảnh sát đang ghi chép cũng bất ngờ:
“Nhanh vậy? Hắn khai gì?”
“Cơ bản thì đã nói hết.” Cảnh sát mới tới vừa nói vừa nhìn về phía người nhà Hạ gia, “Chỉ là…”
Ánh mắt kia quá rõ ràng, khiến Hạ Nam Châu và Giản Vân Tang cùng nhướng mày.
Quả nhiên, cảnh sát kia tiến tới, hạ giọng:
“Hắn nói bọn họ làm chuyện này… đều do cô Giản.”
Giản Vân Tang: “…”
Hả??
Dư Tử Mặc sững sờ:
“Liên quan gì tới chị tôi? Gì mà đều do chị tôi? Ý là bọn họ đi bắt cóc trẻ con là do chị tôi ép chắc? Nói thế thì chị tôi bắt bọn họ làm gì, tự dưng bắt rồi lại tự đi bắt cóc bọn họ chắc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh kích động, Giản Vân Tang kéo tay:
“Được rồi, nghe cảnh sát nói hết đã, đừng nóng.”
“Làm sao mà không nóng được? Rõ ràng đang đổ bẩn lên người chị.”
Dư Tử Mặc tức tối, mấy lần định chen ngang khiến cảnh sát không nói nổi.
Tới khi bị Giản Vân Tang kéo ra sau, cảnh sát mới nói tiếp:
“Tôi biết việc này không liên quan nhiều đến cô Giản, cậu đừng vội.”
Mọi người ngồi xuống, lúc này mới nghe rõ đầu đuôi.
Theo lời khai của kẻ cầm đầu, ngày hôm qua bọn họ cãi nhau với Giản Vân Tang trong phòng bệnh, bị hộ sĩ và bảo vệ đuổi ra ngoài.
Sau đó, bọn họ liên tục giải thích, đảm bảo sẽ không gây chuyện, còn nói mẹ bọn họ vẫn nằm viện, dù thế nào cũng không dám làm bậy. Y tá trưởng nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy họ tỏ ra thành khẩn nên cuối cùng cũng đồng ý, chỉ yêu cầu không được tụ tập quá đông trong phòng bệnh nữa.
Thế nên bọn họ mới thoát thân. Nhưng trong lòng thì vẫn nghẹn tức, quyết phải tìm cơ hội trả thù.
Ban đầu định trả đũa La Nguyệt – cùng phòng với mẹ bọn họ. Ai ngờ lúc quay lại thì nghe nói họ đã dọn sang phòng VIP.
Bọn họ tức điên, nhưng phòng VIP lại rất kín, không hỏi được La Nguyệt ở đâu.
Đành đi tìm từng phòng một, nhưng ở đó bảo vệ cũng nghiêm hơn hẳn.
Đúng lúc buồn bực, đi ngang qua một góc thì nghe tiếng người bàn tán muốn bỏ rơi một đứa bé. Ban đầu không định để ý, nhưng chẳng bao lâu sau lại thấy đứa trẻ đi lạc.
Đứa nhỏ ấy còn tới hỏi đường. Bọn họ vốn không định bắt cóc, nhưng nhất thời nổi lòng tham, nghĩ dù sao cũng bị bỏ rơi rồi, nếu họ mang đi, tìm một gia đình tốt cho nó, chẳng phải là chuyện vui sao?
Thế là bế đi luôn.
Giản Vân Tang và mọi người: “…”
Một đóa bạch liên to đùng đây mà!
Nghe lời này thì như thể họ vô tội hoàn toàn.
Cứ như chuyện bắt cóc trẻ con tất cả đều tại Giản Vân Tang khiêu khích? Sao không nói cả việc toàn cầu ấm lên cũng do bà thở mà ra đi?
Dư Tử Mặc tức đến bật cười:
“Thế d.a.o bọn họ chuẩn bị thì sao? Còn thuốc mê cho đứa nhỏ thì sao?”
Cảnh sát kia ho khan:
“Hắn nói d.a.o là để phòng thân, vì biết cô Giản có võ, sợ đánh không lại nên chỉ định dùng để dọa, không ngờ lại thật sự động thủ. Còn thuốc mê, vốn chuẩn bị để đối phó với La Nguyệt, định cho bà ta một bài học. Ai ngờ lúc ôm đứa bé, nó giãy giụa mạnh quá, mới cho nó dùng thuốc.”
Giản Vân Tang và mọi người: “…”
Thật sự cạn lời.
Cảnh sát cười cười:
“Dĩ nhiên, đây chỉ là lời khai ban đầu, chúng tôi sẽ còn điều tra.”
“Khỏi điều tra cũng biết bọn họ nói dối.” Dư Tử Mặc hừ lạnh, “Ngay cả tôi cũng thấy vô lý. Nếu chỉ là nảy lòng tham, vậy khi gặp Tôn Hoàn Vũ bọn họ, chẳng phải nên đặt đứa bé xuống rồi chạy sao? Nhưng bọn họ lại rút d.a.o c.h.é.m người. Dáng vẻ đó rõ ràng như muốn g.i.ế.c thẳng. Bắt cóc trẻ con và g.i.ế.c người, tội nào nặng hơn, bọn họ không lẽ không biết?”
Nghiêm Tá vội gật đầu:
“Đúng! Rõ ràng bọn chúng muốn dồn chúng tôi vào chỗ chết.”