Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 116:



Khoan đã… chẳng phải đây chính là cậu trai mà họ từng thấy sao? Đại đường ca của Triều Triều – Hạ Triết Ngạn?

 

“Trời ạ, trời ạ…”

 

“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a.”

 

“Lúc đầu còn nói cho dù ở ngoài cũng sẽ không có nam tử nào vào. Sau Nguyên Nguyên chạy tới thì bảo nó còn nhỏ, không tính. Giờ thì sao? Hạ Triết Ngạn đã mười sáu tuổi rồi, tính ra đã trưởng thành, thậm chí có thể cưới vợ sinh con. Thế mà… Thẩm cô nương kia đều để cậu ấy nhìn hết rồi.”

 

“Có lẽ… cậu ấy đi nhầm thôi. Chắc sẽ đi ngay.”

 

Trong mắt dân Đại Khải, Hạ Triết Ngạn từng là một chàng trai trầm ổn, biết chữ, từng dạy Triều Triều học, nói năng dễ nghe, được kính trọng chẳng khác nào một tiên sinh nho nhã.

 

Bởi thế, họ không muốn tin rằng cậu ta lại là loại người hèn hạ, chiếm tiện nghi của con gái nhà lành.

 

Mọi người cố tìm lý do bao biện cho cậu, mong cậu nhanh chóng xoay người rời khỏi.

 

Nhưng Hạ Triết Ngạn không đi. Cậu nhíu mày quát Nguyên Nguyên:

“Lên ngay. Lần trước ai chơi nước bị cảm, khóc om sòm, uống thuốc không chịu, còn nhớ không?”

 

Nguyên Nguyên chẳng thèm để ý, vẫn đạp nước loạn xạ:

“Không lên! Em phải cho Triều Triều thấy thân hình vĩ đại của em.”

 

Rồi quay sang gọi:

“Triều Triều, em có muốn xuống chơi không? Anh chia nửa cái phao ô tô cho em.”

 

Triều Triều vội lắc đầu:

“Em… em không biết bơi. Với lại nhìn lạnh lắm.”

 

Hạ Triết Ngạn giật giật khóe mắt, bước tới chuẩn bị túm em trai:

“Hạ Triết Nguyên, lên ngay.”

 

“Không lên! Em không cảm mạo đâu, em chẳng thấy lạnh chút nào. Em còn khoác khăn đây này, hôm nay nắng to mà… A! Đừng bắt em, cứu với!”

 

Thằng bé vùng vẫy điên cuồng, hai chân đạp mạnh hơn, người cứ xoay vòng vòng.

 

Chưa kịp né, nó đã lỡ đạp trúng Thẩm Nhược Sở.

 

“……” Thẩm Nhược Sở cứng đờ.

 

Chưa hết, nước bị nó hất cả gáo lên đầu cô.

 

Thẩm Nhược Sở nghiến răng:

“Hạ Triết Nguyên!”

 

Nhưng thằng bé không nghe, vẫn gào:

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

 

Rõ ràng anh trai đã buông tay, vậy mà nó còn la toáng, đá chân bừa bãi.

 

Cảnh tượng này khiến Triều Triều nhịn không nổi, “ha ha ha” cười khúc khích.

 

Tiếng cười ấy lập tức xoa dịu sự bực bội của Hạ Triết Ngạn và Thẩm Nhược Sở. Hai người liếc nhau một cái, đều không tính toán nữa.

 

Thấy Nguyên Nguyên sắp quẫy đến chỗ mình, Thẩm Nhược Sở vội dịch sang bên, men theo cầu thang lên bờ.

 

Khoảnh khắc cô vừa bước lên, Triều Triều ngẩn ngơ, miệng há hốc.

 

Hóa ra lúc nãy ở trong nước, cô chỉ thấy lưng của chị Sở Sở. Giờ mới nhận ra, bộ đồ bơi kia ôm sát, càng làm nổi bật dáng người hoàn mỹ. Đôi chân thon dài, thẳng tắp chẳng khác nào… một tác phẩm nghệ thuật.

 

Trông như một tiên nữ vừa bước ra khỏi tranh, đẹp đến mức khó tin.

 

Triều Triều biết mẹ mình cũng đẹp, nhưng vẻ đẹp của chị Sở Sở lại là một loại phong thái hoàn toàn khác.

 

Dưới màn trời, người dân Đại Khải đồng loạt nín thở. Họ cũng kinh ngạc trước vóc dáng ấy, thậm chí có người vô thức nuốt nước bọt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dù trang phục kia “ít vải” trong mắt họ, nhưng vẻ đẹp lại khiến không khí quanh đó như nóng lên.

 

“Đẹp quá…” Ai đó thầm thốt.

 

Thế nhưng, cùng lúc đó, trong lòng nhiều kẻ lại dấy lên làn sóng chỉ trích.

 

Cô gái này dám… mặc ít thế mà từ dưới nước bước lên trước bao người?

 

Hơn nữa, còn để con trai đứng xem?

 

Chưa bao giờ trong lịch sử có chuyện táo bạo đến vậy.

 

“Không phải Thẩm cô nương kia chính là con gái của cô ruột Triều Triều sao?”

 

“Đúng vậy, mẹ cô ấy làm quan lớn đấy. Thế mà cũng phóng túng vậy ư?”

 

Có kẻ nhớ đến chuyện các công chúa tiền triều từng nuôi trai lơ, nhưng ngay cả vậy, cũng chưa từng nghe họ công khai ăn mặc thế này giữa thiên hạ.

 

Không ít người lén nhìn sang Hạ Triết Ngạn, chờ xem phản ứng.

 

Nhưng cậu chẳng nói một lời, chỉ xoay người bước về phía ghế dài cạnh bờ.

 

“Thở phào… may quá.” Nhiều người khẽ nhủ.

“Tiểu Hạ công tử đúng là người trầm ổn, có giáo dưỡng. Biết tránh né, không nhìn nhiều, thật xứng là đọc sách.”

 

Thật ra, bộ đồ Thẩm Nhược Sở mặc cũng không quá hở. Chỉ là áo tắm dạng yếm, lưng trần, dưới có váy ngắn, cổ cũng không quá sâu, nhìn khỏe khoắn, trẻ trung.

 

Cô thậm chí còn chưa lấy bộ bikini ra. Nếu mặc thứ đó, e rằng cả Đại Khải sẽ náo loạn.

 

Bước tới gần Triều Triều, Thẩm Nhược Sở cúi xuống, chọc chọc cằm cô bé:

“Sao thế, nhìn đến ngẩn người à?”

 

Triều Triều đỏ mặt, lí nhí đáp:

“Chị Sở Sở đẹp quá.”

 

“Oa, Triều Triều đúng là miệng ngọt ghê. Nói thật lòng không? Cho chị thơm một cái nào.” Thẩm Nhược Sở cười thích thú, càng thấy cô bé dễ thương hơn hẳn Nguyên Nguyên nghịch ngợm.

 

Triều Triều mặt càng đỏ bừng.

 

Giản Vân Tang bất đắc dĩ đỡ trán, hỏi:

“Sở Sở, con không lạnh sao?”

 

Thẩm Nhược Sở lúc này mới giật mình, khoanh tay run rẩy, dậm chân kêu:

“Lạnh c.h.ế.t mất thôi!”

 

Ngay sau đó, một chiếc khăn tắm được khoác lên vai cô.

 

Quay lại, cô mới thấy Hạ Triết Ngạn đứng sau mình.

 

Khoảnh khắc ấy, dưới màn trời, đám dân Đại Khải như sụp đổ.

 

Cậu không rời đi, thậm chí chẳng né tránh, lại còn đích thân khoác khăn cho Thẩm cô nương.

 

“A a a a a! Nam nữ thụ thụ bất thân mà!”

 

“Không thể nào… Tiểu Hạ công tử sao có thể như vậy?”

 

“Chắc ta nhìn nhầm rồi. Người như cậu ấy, sao có thể làm vậy…”

 

Nhưng hình ảnh đã quá rõ ràng. Họ không muốn tin, nhưng sự thật là Hạ Triết Ngạn không chỉ nhìn, mà còn có cử chỉ thân mật.

 

Trời ơi, thần tượng trong lòng họ, rốt cuộc…

 

Mấy “fan” bí mật của cậu – những người từng ngưỡng mộ, chờ đợi cậu mỗi lần xuất hiện – giờ đây, chỉ cảm thấy cả thế giới sụp đổ.