Người Đại Khải ban đầu còn bị lời giải thích làm cho hoang mang, có kẻ bật cười lạnh lùng:
“Nói linh tinh gì vậy? Anh chị em ruột thì đúng là không thể lấy nhau, nhưng anh chị em họ cưới nhau thì có sao đâu? Cùng huyết thống càng gần, càng thành người một nhà, chẳng phải thân lại càng thêm thân sao?”
Nhưng lời Giản Vân Tang tiếp đó vang lên, khiến bọn họ như bị sét đánh, ai nấy đều chấn động.
Bà nói:
“Các nghiên cứu cho thấy, hôn nhân cận huyết rất dễ dẫn đến vô sinh, sảy thai, con sinh ra có dị tật hoặc mắc bệnh tật nặng. Ngay cả khi đứa trẻ trông có vẻ bình thường, tỷ lệ c.h.ế.t yểu cũng rất cao.”
Cả màn trời Đại Khải lập tức xôn xao.
Không ít người làm rơi đồ đang cầm trong tay, ánh mắt ai nấy đều đầy vẻ không thể tin nổi.
Ngay cả Hoàng đế Cảnh Tuyên cũng ngồi lặng đi, chấn động đến mức khó mà giữ được vẻ bình thản.
Giản cô nương vừa mới nói gì vậy? Vô sinh, sảy thai, trẻ dị tật, thọ mệnh ngắn ngủi?
Đại thái giám Tào Khánh sau lưng ông cũng nuốt nước bọt ừng ực, mãi lâu sau mới hoàn hồn, rồi lo lắng liếc nhìn hoàng đế.
Ông ta nhớ rất rõ: Thục phi nương nương trong hậu cung chính là biểu muội ruột thịt của bệ hạ!
Cảnh Tuyên đế cũng lập tức nghĩ tới Thục phi. Nàng vào cung nhiều năm, từng hai lần mang thai, nhưng đều sảy ở tháng thứ hai, thứ ba.
Khi ấy, ông thậm chí từng nghi ngờ có phi tần nào trong hậu cung âm thầm hãm hại, vì Hoàng hậu đã mất được hai năm, mẫu hậu thì vẫn luôn kỳ vọng vào Thục phi. Nhưng chuyện sảy thai ấy cuối cùng không có manh mối.
Gần đây, Thái hậu lại nhắc đến việc lập Hoàng hậu. Cảnh Tuyên vì manh mối khoai lang đỏ mà tâm tình rất tốt, nghĩ rằng ngôi vị Hoàng hậu bỏ trống đã lâu, không hợp lẽ. Thục phi mấy năm nay lại quán xuyến hậu cung chu toàn, dù chưa có con nhưng vẫn có thể nhận nuôi một hoàng tử làm con danh nghĩa. Nghĩ vậy, ông đã định bụng phong nàng làm Hoàng hậu.
Nào ngờ, còn chưa kịp quyết ý chỉ thì lại nghe được lời giải thích rúng động này.
Nếu lời kia là sự thật, thì chẳng phải hậu quả sẽ liên lụy khắp Đại Khải?
Bởi xưa nay, vì quan niệm “càng thân càng tốt”, trong dân gian anh chị em họ cưới nhau không phải hiếm, mà ngay cả trong hoàng thất cũng từng có không ít trường hợp.
Cảnh Tuyên đế hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại. Ông biết, dù khó tin, nhưng Giản Vân Tang tuyệt đối không bịa đặt vô căn cứ. Bà sẽ không bao giờ lừa Triều Triều.
Ông trầm giọng nói với Tào Khánh:
“Truyền ý chỉ của trẫm, gọi Lục bộ Thượng thư, Thái phó, cùng quan Lễ bộ vào cung thương nghị.”
“Tuân chỉ.”
Tào Khánh vội vã đi ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảnh Tuyên đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt nặng nề. Những ghi chép trong lịch sử ông từng đọc lại lần nữa hiện về.
Thời Hán triều, Hoàng đế Hán Vũ Đế và Trần Hoàng hậu là anh em họ, thành thân nhiều năm mà không có con. Hán Thành Đế Lưu Ngao và Hứa Hoàng hậu tuy sinh được một trai một gái, nhưng cả hai đều c.h.ế.t non.
Còn gần hơn, triều Vinh trước đó cũng có nhiều Hoàng hậu, phi tần xuất thân từ họ hàng gần. Kết quả, hoặc cả đời không con, hoặc con sinh ra thì c.h.ế.t yểu, tính tình bất thường, thậm chí có trường hợp trẻ vừa ra đời đã bị bí mật xử lý vì mang dị tật.
Trước đây, ông chưa từng liên hệ những việc đó với chuyện hôn nhân cận huyết. Ai cũng nghĩ trẻ c.h.ế.t non là chuyện thường, trẻ dị tật cũng nhiều, chẳng ai đặt vấn đề. Nhưng bây giờ nghĩ lại, từng chuyện từng chuyện đều khiến ông lạnh sống lưng.
Trong hậu cung, sóng gió cũng nổi lên.
Các phi tần vốn thường tụ tập ở cung Thái hậu để cùng xem màn trời. Thái hậu cũng rất thích bàn luận, thành ra hậu cung thời gian gần đây yên bình hơn nhiều.
Nhưng lúc này, khi nghe Giản Vân Tang nói về hiểm họa hôn nhân cận huyết, tất cả đều chấn động.
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Thục phi.
Sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân cứng đờ, chiếc ly trong tay rơi xuống đất mà nàng không hề hay biết.
Ngay cả Thái hậu cũng ngất lịm tại chỗ. Đại cung nữ hoảng hốt kêu lên:
“Thái hậu! Mau truyền thái y!”
Bên cạnh, Thục phi cũng không chịu nổi, đôi mắt trợn lên rồi ngất xỉu.
Trong cung điện, tiếng hô loạn thành một mảnh.
Trong khi đó, Giản Vân Tang bên ngoài màn trời lại bình thản ôm Triều Triều, hỏi nhỏ:
“Ở thôn Thượng Lục, có người lấy anh chị em họ làm vợ chồng không?”
Triều Triều gật đầu.
Bà thở dài:
“Con nghĩ lại xem, con cái họ sinh ra có khỏe mạnh không?”
Triều Triều suy nghĩ rồi nói:
“Có đấy. Nhà Hồ gia cưới con gái của cậu ruột. Lúc đầu sinh một bé gái thì bình thường, nhưng sau sinh thêm một bé trai thì đến hai tuổi vẫn chưa biết đi.”
Nói đến đây, Triều Triều cúi đầu. Năm đó, nhà ấy còn đổ cho cô mang vận xui đến, vì cô xuất hiện trong thôn đúng lúc con họ phát bệnh. Từ đó, mỗi lần Triều Triều đi ngang, họ liền đóng cửa lại.
Nhưng so với người khác, bọn họ coi như đã “hiền lành”, ít nhất không làm hại cô.