Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 137: Không phải trùng hợp quá sao?



Giản Vân Tang vừa ngẩng đầu đã thấy, mấy nữ sinh lúc trước bị bà đ.á.n.h cho chạy thục mạng, trong đó dẫn đầu là Đinh Hàn Hàm, nay lại quay về. Sau lưng các cô ta, còn có mấy nam sinh cao lớn mặc đồng phục thể thao, trên tay cầm bóng rổ, chắc vừa mới chơi bóng ở gần trường.

 

Trên mặt Đinh Hàn Hàm mang theo nụ cười đắc ý, còn Đồng Hữu Nhi thì mặt mày trắng bệch.

 

Triều Triều lo lắng siết c.h.ặ.t t.a.y Giản Vân Tang, ngay cả Giản Vân Lộ cũng căng thẳng nuốt nước bọt, thì thầm:

“Chị, hay là… chúng ta chạy đi?”

 

“Chạy đi đâu? Xe ở bên kia, mà mấy nam sinh này nhìn qua đã biết dân thể thao, chạy chắc chắn không lại.” Giản Vân Tang bình tĩnh đáp. “Bên này ngoài chị ra, ai cũng kém thể lực.”

 

“Vậy phải làm sao bây giờ…”

 

Đồng Hữu Nhi toàn thân run rẩy. Bản năng khiến cô sợ hãi Đinh Hàn Hàm, nay đối phương còn kéo theo nhiều người, cô gần như tuyệt vọng.

“Xin lỗi… là tại em liên lụy mọi người. Mọi người đi đi, em… tôi cản họ lại.”

 

Nhưng trong mắt Đinh Hàn Hàm, Giản Vân Tang mới là kẻ thù số một. Đồng Hữu Nhi chẳng qua là một con kiến, muốn bóp nát lúc nào cũng được. Còn Giản Vân Tang — nỗi nhục bị đ.á.n.h nhất định phải trả thù.

 

“Tôi đã nói rồi, tôi không dễ bắt nạt như vậy đâu. Đánh tôi, đừng nghĩ chuyện cứ thế bỏ qua.”

 

Giản Vân Tang nhướng mày. Ủa, sao giờ lại nói chuyện văn minh thế? Không văng tục à?

Là bởi vì phía sau có mấy nam sinh kia chống lưng?

 

Quả nhiên, Đinh Hàn Hàm liếc bà một cái rồi quay lại nói với mấy nam sinh:

“Anh Tử Diệu, chính là chị ta! Em chỉ cãi nhau với bạn học thôi, vậy mà chị ta không nói lý lẽ, xông lên đ.á.n.h tụi em. Các anh nhất định phải giúp em trả thù!”

 

Một nam sinh nhướng mày:

“Trả thù thế nào? Nói trước, bọn anh không đ.á.n.h con gái đâu. Nhưng các em bị đ.á.n.h thế này, anh che chở cho em mà để mất mặt thì cũng khó coi thật.”

 

“Không cần các anh đánh, chỉ cần bắt chị ta lại, để tụi em tát vài cái cho hả giận là được.”

 

Mấy nam sinh đưa mắt nhìn nhau, có chút khó xử.

 

Đinh Hàn Hàm vội vàng chìa tay bị bầm lên:

“Là chị ta ra tay trước, các anh xem, tay em còn vết bầm đây này!”

 

Chu Tử Diệu c.ắ.n răng:

“Được rồi, bọn anh chỉ bắt người thôi.”

 

Nói xong, mấy người chuẩn bị tiến lên.

 

Đinh Hàn Hàm hung hăng trừng mắt với Đồng Hữu Nhi — cô vẫn cố chặn trước mặt Giản Vân Tang — rồi quát:

“Cút qua một bên! Không thì mày cũng ăn tát luôn!”

 

Đồng Hữu Nhi hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn, biết hôm nay chắc chắn không thoát được một trận.

 

Giản Vân Lộ thấp giọng hỏi:

“Chị, có đ.á.n.h được không?”

 

“Em đưa Triều Triều tránh ra xa một chút.” Giản Vân Tang dặn.

 

Trong “màn trời” của Đại Khải, không ít người xem nín thở.

“Xong rồi, bọn kia toàn nam nhân cao lớn, trông như biết võ, Giản cô nương làm sao đ.á.n.h nổi.”

“Lẽ ra lúc nãy Triều Triều gọi điện, nên nhờ Hạ Triết Ngạn mang người đến hỗ trợ…”

 

Có người thậm chí lấy tay che mắt, không dám nhìn.

 

Mấy nam sinh càng lúc càng tới gần, Đồng Hữu Nhi run rẩy dữ dội.

 

Giản Vân Tang bước lên, đặt tay lên vai cô, trấn an vỗ nhẹ rồi kéo Đồng Hữu Nhi ra phía sau mình.

 

Ngay khoảnh khắc bà lộ mặt, nam sinh đi đầu bỗng khựng lại, suýt nữa khiến Đinh Hàn Hàm phía sau đ.â.m sầm vào.

 

Cô ta ngạc nhiên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh Tử Diệu, sao dừng lại? Sao không đi nữa?”

 

Nam sinh cười gượng, rồi lập tức đứng nghiêm, ngoan ngoãn gọi:

“Cô… Cô giáo Giản!”

 

Đinh Hàn Hàm và mấy nữ sinh sau lưng trợn mắt há hốc miệng.

Cô giáo? Cái gì cơ? Anh Tử Diệu biết chị ta?

 

Giản Vân Tang: “…” Đây là ai thế?

 

Bà lục lại trí nhớ, à, nhớ ra rồi — học sinh cũ, cũng mấy năm không gặp. Giờ cao lêu nghêu thế này, kiểu tóc cũng khác, suýt nữa bà không nhận ra.

 

Bà nheo mắt:

“Chu Tử Diệu? Lâu rồi không gặp. Giờ tính khi sư diệt tổ à?”

 

Chu Tử Diệu toát mồ hôi:

“Không… không đến mức đó đâu ạ…”

 

“Lâu ngày không gặp, mà gặp lại thì sao? Cậu định bắt tôi cho người khác tát hả? Hay là tôi vô cớ đ.á.n.h bạn học của cậu?”

 

Chu Tử Diệu cuống quýt xua tay:

“Đều là hiểu lầm! Cô Giản sao có thể vô cớ đ.á.n.h người được. Chắc chắn là Hàn Hàm làm sai, cô chỉ chỉ ra chỗ sai cho em ấy thôi!”

 

Đinh Hàn Hàm tức điên:

“Anh Tử Diệu, anh đang nói cái gì vậy?!”

 

Giản Vân Tang liếc bọn họ:

“Hàn Hàm là bạn gái cậu à?”

 

“Không, không phải… chỉ là em nhận làm em gái.”

 

“Thế cậu có biết ‘em gái’ mình đã làm chuyện gì không?”

 

Chu Tử Diệu chột dạ. Không cần biết cũng đoán chắc không ra gì, bởi cô giáo Giản nổi tiếng ghét nhất mấy trò bắt nạt.

 

Bà lạnh giọng:

“Không biết thì đừng mù quáng chống lưng. Cảm tình là cậu đang dung túng để em ấy ỷ thế bắt nạt người khác đúng không?”

 

Chu Tử Diệu hoảng hồn, thầm kêu xong đời. cô giáo Giản mà đã nói “bắt nạt bạn học” thì chắc chắn là thật, chẳng thể oan uổng ai.

 

Cậu quay phắt sang Đinh Hàn Hàm:

“Em… em dám bắt nạt bạn học?”

 

Đinh Hàn Hàm tái mặt, định chối, nhưng Chu Tử Diệu nghiêm mặt:

“Đừng có nói dối, cô giáo Giản không bao giờ đổ oan cho học trò.”

 

Cô ta gấp gáp gào lên:

“Anh sợ chị ta làm gì? Chị ta cũng chỉ là một cô giáo thôi! Bao nhiêu năm rồi anh còn tin lời chị ta sao? Trong lòng anh, chị ta quan trọng hơn cả em à?”

 

Chu Tử Diệu vốn tưởng Đinh Hàn Hàm đáng yêu, ai ngờ lại ngốc đến mức này.

“Một cô giáo mà thôi? Em có biết cô ấy từng có biệt danh là ‘Cái Kéo’ không? Chuyên điểm huyệt trên mệnh môn học trò đấy.”

 

Đinh Hàn Hàm còn muốn cãi, nhưng Chu Tử Diệu đã mất kiên nhẫn:

“Thôi đủ rồi. Em bắt nạt bạn học là sai rành rành, còn kéo tôi đến chống lưng cho em, càng quá đáng. Mau xin lỗi cô giáo đi!”

 

“Dựa vào cái gì?!”

 

“Nếu không xin lỗi, tôi sẽ nói hết với ba em. Sau này khỏi cần qua lại với tôi nữa.”

 

Đinh Hàn Hàm biến sắc. Người khác dọa thì có thể bỏ qua, nhưng Chu Tử Diệu mà nói thì ba cô chắc chắn sẽ tin. Như vậy chẳng những mất tự do, mà ngay cả tiền sinh hoạt cũng bị cắt.

 

Nước mắt tủi thân chực trào, cô c.ắ.n răng, nhìn Giản Vân Tang, giọng nghẹn uất đầy căm tức:

“Xin lỗi.”