Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 50: Cậu ấy đã rất nỗ lực



Editor: Sel

Loại kẹo dừa này rất phổ biến.

Chương Vận Nghi đại khái đoán được nguyên lý của trò ảo thuật này, nhưng cô sẽ không để lớp trưởng mất mặt. Dù gì thì ngay cả Hà Viễn hát Phóng đại đến mức vỡ giọng, chẳng khác nào quỷ khóc sói tru, cô vẫn có thể vỗ tay tán thưởng như một chú hải cẩu và khen cậu ta là "thiên vương".

"Đỉnh thật đấy! Sao cậu làm được vậy? Tớ nhìn còn không kịp!"

Cô không hề tiếc lời khen ngợi, thổi phồng đến mức cứ như thể sang năm Trần Khoát có thể lên biểu diễn ở Xuân Vãn vậy.

Trần Khoát thả lỏng người, bàn tay vẫn còn chìa ra, hỏi: "Ăn không?"

"Không." Chương Vận Nghi lắc đầu, tập trung ghi chép, dùng bút chấm cho anh ba điểm vào danh sách sở trường. "Dễ dính răng lắm."

Kẹo dừa này có bao bì giản dị, bao nhiêu năm qua vẫn không thay đổi.

Loại kẹo này ăn rất cuốn, có thể nhâm nhi liên tục từng viên một, nhưng lại cực kỳ dính răng.

Cô còn đang bận chấm điểm, không để ý đến bàn tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung, cuối cùng đành lúng túng thu về.

"Cậu không phải định đi lấy nước sao?"

Lúc Chương Vận Nghi ngẩng đầu lên, thấy anh vẫn chưa đi, tưởng anh quên mất, nên tốt bụng nhắc nhở.

"Ừm. Cậu xong rồi chứ?"

"Xong rồi."

Trần Khoát cầm theo ly nước, chậm rãi đi về phía khu lấy nước nóng. Đi được một đoạn, anh dừng lại, nhìn viên kẹo dừa trong tay mình, không khỏi bật cười bất lực.

Đúng lúc này, một người bạn cũ từ nhà vệ sinh đi ra. Thấy anh, cậu bạn liền gọi một tiếng, Trần Khoát dứt khoát ném viên kẹo cho cậu ta.

Cậu bạn kia còn tưởng là món gì quý giá, nhanh nhẹn bắt lấy. Nhưng khi nhìn kỹ, cậu ta bĩu môi: "Anh Khoát, anh đùa em đấy à?"

Trần Khoát vỗ vai cậu bạn, cười cười rồi rời đi.

Trời lạnh, hàng dài học sinh đang xếp hàng đợi lấy nước nóng. Anh đứng ở cuối hàng, chợt nghe có người gọi tên mình.

Quay đầu lại, anh thấy lão Triệu.

Thấy anh cầm theo bình giữ nhiệt, lại nhìn hàng dài phía trước, thầy mỉm cười: "Đi theo tôi một chuyến đến văn phòng, tôi có chuyện muốn bàn với em."

Anh lập tức hiểu ra.

Thầy đang dẫn anh vào văn phòng để lấy nước nóng.

Không chỉ riêng anh, nếu lão Triệu nhìn thấy học sinh nào phải xếp hàng lâu, thầy cũng sẽ rủ đi cùng.

Anh sải bước theo thầy về phía văn phòng giáo viên. Trước mặt thầy giáo luôn thương yêu mình, anh cũng tỏ ra nghịch ngợm hơn một chút: "Cảm ơn thầy nhé."

"Trời lạnh rồi, nên uống nhiều nước."

Thầy Triệu chợt nhớ ra điều gì đó, bước chậm lại, hỏi: "Về buổi liên hoan năm mới, hình như Chương Vận Nghi rất để tâm?"

"Rất để tâm." Anh đáp.

Thầy Triệu hơi bất ngờ, nhướng mày: "Lần trước em ấy đã làm rất tốt, các bạn trong lớp có nói gì về chuyện này không?"

"Lần này cả lớp rất hào hứng." Anh thành thật trả lời, trong mắt ánh lên nét cười, "Ai cũng mong chờ."

"Xem ra đánh giá về em ấy đều rất tốt."

Thầy trò vốn có quan hệ khá thân thiết, thầy Triệu bèn trêu anh: "Nếu bây giờ bầu lại lớp trưởng, có khi em phải nhường vị trí này cho em ấy rồi đấy."

Dù bây giờ Chương Vận Nghi đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng anh, nhưng ngay cả khi hai người vẫn chỉ là bạn cùng lớp bình thường, nghe câu này, Trần Khoát cũng chẳng có phản ứng gì. Lúc này, anh ung dung đáp: "Cũng được thôi. Cậu ấy vốn đã rất giỏi mà."

Thầy Triệu bật cười, nhưng rồi lại nhớ đến bảng điểm của kỳ thi tháng vừa rồi, không khỏi thở dài.

Là người từng trải, ông không kìm được mà nghĩ: một cô gái tốt như vậy, nhiệt tình, sôi nổi, thông minh, nếu có thể nghiến răng kiên trì thêm một chút, thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, tương lai chắc hẳn sẽ rực rỡ biết bao.

"Cậu ấy rất nỗ lực."

Nghe thầy thở dài, Trần Khoát đại khái đoán được lý do. Anh muốn thay Chương Vận Nghi giải thích, muốn để mọi người biết cô đã cố gắng thế nào.

"Cậu ấy từng hỏi chúng em về lớp học thêm. Giờ cậu ấy đã đăng ký rồi, sáng nào cũng dậy sớm ôn bài."

"Thầy cũng nghe mẹ em ấy nhắc qua."

Thầy Triệu thấy vậy cũng yên tâm hơn, đến cửa văn phòng thì không nhắc lại chuyện này nữa, chỉ nói: "Đi lấy nước đi, sắp vào học rồi."

"Dạ vâng."

-

Buổi liên hoan năm mới vốn khó mà có điều gì mới lạ.

Chương Vận Nghi chỉ hy vọng các bạn học trong lớp đều có thể tham gia, vui vẻ tận hưởng, vì đây không phải chỉ là ngày hội của một nhóm người, mà là ngày lễ của cả lớp.

Sợ mình sẽ bỏ sót điều gì quan trọng, cô cứ rảnh là lại mở cuốn sổ ra xem xét.

Mỗi một chi tiết, cô đều muốn nắm rõ tiến độ.

Vì thế khi Trần Khoát đến tìm cô, cô không phát hiện ra ngay, mãi đến khi anh gõ nhẹ lên bàn, cô mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh.

Cuối tháng Mười Hai, người từng mạnh miệng nói mùa đông ở Giang Châu không lạnh giờ lại thành thật khoác lên mình chiếc áo phao đen, phía dưới vẫn là quần thể thao màu xám nhạt.

Sự khác biệt giữa một chiến binh và người bình thường là... áo phao của anh mở toang, không thèm kéo khóa.

"Kiếm tớ có chuyện à?" Chương Vận Nghi đặt bút xuống, hỏi.

"Mọi người nói hôm nay hình như là Đêm Giáng Sinh." Trần Khoát vừa nói, vừa lấy từ túi áo ra một quả táo rất đẹp, đặt lên bàn cô. "Táo, ăn không?"

Chương Vận Nghi khẽ nhíu mày.

Tim Trần Khoát cũng thót lên một nhịp, có phải anh không nên tặng không?

Bốn mắt nhìn nhau, Chương Vận Nghi bỗng đập trán, mặt đầy hối hận: "Chết rồi chết rồi, sao tớ lại quên mất chuyện quan trọng như này chứ! Lớp trưởng, chờ tớ chút!"

Nói xong, cô chui tay vào ngăn bàn lục lọi, rồi kéo ra một túi táo bự chảng!

Lông mày Trần Khoát khẽ giật, sao cô lại có nhiều táo thế này?!

"Bận muốn chết luôn!" Chương Vận Nghi than vãn, mở túi ni lông ra, cười tít mắt: "Lớp trưởng, cậu chọn một quả đi! Tớ định tặng cậu đấy, nhưng quên mất, may mà Đêm Giáng Sinh còn chưa qua!"

Thời học sinh có quá ít niềm vui giải trí.

Thế nên mỗi một dịp lễ đều trở nên quan trọng.

Ngày Cá tháng Tư thì phải troll bạn bè, Ngày Quốc tế Thiếu nhi thì phải có kẹo que, còn Đêm Giáng Sinh đương nhiên không thể thiếu táo, mà táo này cũng chỉ dành tặng cho những người mình thân thiết thôi, dù gì thì mua cũng tốn tiền mà!

"Cậu..." Trần Khoát nhìn chằm chằm túi táo trước mặt, hiếm hoi bị bí từ.

"Chọn đi!"

Thấy anh có vẻ ngại, Chương Vận Nghi dứt khoát giúp anh chọn luôn, vớ lấy một quả to nhất nhét vào tay anh: "Lớp trưởng, chúc cậu Đêm Giáng Sinh vui vẻ nha~"

Quả táo trong tay có sức nặng rõ ràng, Trần Khoát hơi sững người.

Lúc này, Thẩm Minh Duệ từ bên ngoài bước vào, bắt gặp cảnh này thì cười phá lên: "Anh Khoát, cậu cũng mua táo ở phố sau à? Tớ cũng mua ở đó nè, giá phải chăng, mua năm tặng một! Tớ mua hẳn mười quả luôn!"

Nói rồi, cậu lại vỗ vai Chương Vận Nghi: "Chị cả nè, táo tớ đưa cho cậu ngon không?"

"Tôi còn chưa có thời gian ăn đây này!" Chương Vận Nghi hậm hực.

"Nhìn Hà Viễn mà xem, keo kiệt, chỉ tặng cậu táo thường thôi." Thẩm Minh Duệ cười hì hì, vỗ vai Trần Khoát: "Anh Khoát, vẫn là bọn mình hào phóng nhỉ! Phải không?"

Trần Khoát: "..."

Anh siết chặt quả táo Chương Vận Nghi đưa, cố nén lại, rồi nuốt ngược câu "Tôi chỉ mua đúng một quả táo" vào lòng.

Rốt cuộc cô có bao nhiêu quả táo vậy?

Thôi kệ đi.

Ngay cả Chương Vận Nghi cũng không biết chính xác. Táo cứ được tặng tới tặng lui, đến mức cô chẳng buồn đếm nữa. Chỉ biết rằng, kể từ Đêm Giáng Sinh, ngày nào cô cũng phải cố gắng xử lý hai quả táo, đến ngày 30 tháng 12 vẫn còn dư mấy quả, quyết định mang về nhà làm quà hiếu kính ba mẹ.

Tiếng chuông tiết học cuối cùng vang lên, giáo viên biết hôm nay lớp có buổi liên hoan nên rất chu đáo không kéo dài thời gian, kẹp theo chồng bài thi rồi bước đi.

Đi đến cửa, thầy bỗng khựng lại, mái tóc lưa thưa trên đỉnh đầu bị gió thổi bay nhẹ. Ông tủm tỉm nói: "Ngày mai thầy không có tiết dạy lớp mình, vậy thì... lần gặp mặt tiếp theo chính là năm sau rồi."

Một học sinh phản ứng nhanh, lập tức hô lên: "Thầy ơi, năm sau gặp lại ạ!"

"Chúc mừng năm mới nhé." Thầy cười, vẫy tay tạm biệt. "Năm sau gặp lại."

Thầy vừa đi khỏi, cả lớp đã có người kích động vỗ bàn hét lớn, chẳng rõ là vui vì điều gì, nhưng ai cũng hưng phấn không thôi!

Trần Khoát đứng dậy, không đợi Chương Vận Nghi lên tiếng, đã chủ động chỉ huy mấy nam sinh bắt đầu di chuyển bàn ghế, cố gắng tạo không gian rộng rãi nhất trong lớp.

Bên cửa sổ và trên tường đã được trang trí ruy băng từ trước.

Chương Vận Nghi mắt tinh, vừa liếc một cái đã thấy Tôn Khải Toàn đang rón rén tìm cơ hội chuồn ra ngoài.

Không thể nhịn được nữa, cô lập tức gào lớn: "Cục trưởng Tôn, không được chạy! Mau thổi bóng bay cho tớ!!"

Chuyện là mấy hôm trước, cô lỡ miệng gọi Tôn Khải Toàn theo biệt danh "Tôn cục trưởng", một cái tên từng được đặt cho cậu trong nhóm chat bạn học kiếp trước.

Hồi đó, mỗi lần nghe thấy biệt danh này, Tôn Khải Toàn đều gửi tin nhắn thoại dài chửi yêu cả bọn vì dám trêu cậu.

Kiếp này, nghe thấy cái tên này, cậu cũng ngớ ra, vội vàng truy hỏi:

"Sao lại gọi tớ như vậy?"

Cô bịa luôn tại chỗ: "Vì cậu rất có phong thái của một cục trưởng tương lai, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn! Nếu không thích, tớ có thể gọi cậu là Giám đốc Tôn cũng được!"

Tôn Khải Toàn: "..."

Dù ngoài mặt cậu không phản bác, nhưng trong lòng thì sướng rơn, cười đến mức gương mặt suýt rách toác. "Chị ơi, em muốn ăn cơm mà!" Cậu cầu xin.

"Không được nhúc nhích!"

Chương Vận Nghi lập tức ra lệnh cho "hộ pháp" bên trái của mình, Thẩm Minh Duệ bắt giữ cậu lại. "Yên tâm đi, tớ đã cử người đi mua cơm rồi! Hôm nay còn có rất nhiều đồ ăn nữa, không ai bị đói đâu!"

Cả lớp bị cô nhắm đến, không ai thoát được, ai cũng phải có nhiệm vụ, tuyệt đối không cho phép lười biếng!

Dưới sự chỉ huy của cô, vừa bận rộn nhưng không hỗn loạn, chỉ trong một tiếng đồng hồ, cả lớp đã được trang hoàng lung linh, tràn đầy không khí lễ hội.

Từ Thi Thi vẫn còn vẽ tranh trang trí trên bảng đen, Chương Vận Nghi lo cô nàng chưa ăn gì, nên cứ cách một lát lại đưa cho cô nàng một miếng bánh bao.

Thẩm Minh Duệ cũng không rảnh rỗi, cầm máy ảnh của Chương Vận Nghi, chạy khắp nơi chụp ảnh, ghi lại từng khoảnh khắc đáng nhớ.

Sau hội thao, Chương Vận Nghi đã nhờ dì tìm giúp xem có ai bán máy ảnh cũ không, đúng lúc có người muốn sang nhượng, cô bèn mua luôn. Nhưng cũng vì vậy mà quỹ tài chính cá nhân bốc hơi hơn một nửa, chính thức quay về trạng thái nghèo rớt mồng tơi.

Thấy Thẩm Minh Duệ chạy loạn như một tên đầu đường xó chợ, Chương Vận Nghi chống nạnh, cảnh cáo: "Thẩm Minh Duệ! Nếu cậu làm hỏng máy ảnh của tôi, là tôi bẻ cổ cậu đấy!"

Cô vừa nói vừa chạy ra, không cẩn thận đâm sầm vào Trần Khoát.

Anh vội đỡ lấy cô, hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao..."

Thẩm Minh Duệ ngoan ngoãn chạy lại gần. Nhìn hai người đang đứng ở hành lang, trong đầu cậu lóe lên một ý tưởng tuyệt vời: "Ê chị cả, anh Khoát này, để tớ chụp cho hai người một tấm nhé? Hai người còn chưa có ảnh chụp chung đâu đấy!"

Trần Khoát khẽ sững người.

Chương Vận Nghi vẫn còn thở gấp, nhưng nghe vậy, cô nghiêng đầu nhìn anh, rồi cười rạng rỡ: "Được á!"

Nhân lúc hành lang vắng vẻ, cô kéo anh đứng vào một bên.

Thẩm Minh Duệ được truyền nghề từ cô, bắt đầu chỉ huy bài bản, bày ra đủ thế chụp. Nhưng sau một hồi nhìn vào ống kính, cậu bất lực nhắc nhở: "Anh Khoát ơi, người đứng cạnh anh là chị cả, không phải bọn bắt cóc đâu, cười một cái nào..."

Chương Vận Nghi chợt nhớ lại cảnh hội thao hôm đó, lúc chụp ảnh cho Trần Khoát. Cô nghiêng đầu nhìn anh, không nhịn được mà bật cười, vui vẻ vô cùng.

Trần Khoát không biết cô đang cười gì, nhưng ánh mắt cũng vô thức dõi theo cô.

Trong mắt anh chỉ có mình cô.

Anh khẽ cười theo, tuy vẫn còn chút dè dặt, nhưng ánh mắt rõ ràng đã thoải mái hơn, vui vẻ hơn.

Thẩm Minh Duệ bỗng cảm thấy khung cảnh này... rất hài hòa.

"Tách!"

Cậu bấm máy, giữ lại khoảnh khắc này mãi mãi.

-

Tối nay, ai nấy đều cười đến mức buông thả.

Tiếng vỗ bàn, tiếng cười nói vang vọng xuyên qua cửa sổ, bay lên bầu trời, và chắc chắn sẽ còn truyền đến một tương lai rất xa.

Những cậu bạn trước giờ chẳng mấy nổi bật bất ngờ nhảy hip-hop, lại còn ngầu không tưởng.

Những cô gái vốn rụt rè, hay ngại ngùng, hóa ra lại hát cực hay, mặt đỏ lựng nhưng giọng hát vẫn vững vàng, sáng rực như một viên đá quý.

Có người ra vẻ cool ngầu, múa côn nhị khúc, kết quả tự vả vào mặt mình, nhăn nhó đau điếng, biểu cảm buồn cười đến mức cả lớp ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Nhưng cú sốc lớn nhất lại đến từ thầy Triệu.

Tiết mục cuối cùng, màn kết hoành tráng, không ai ngờ một giáo viên cả ngày mặt nghiêm túc lại biết chơi guitar!

Thông thường, giáo viên hiếm khi tham gia mấy buổi liên hoan lớp, nhưng lần này Chương Vận Nghi đã mời được thầy.

Giờ đây, bốn mươi hai học sinh ngồi quây quần quanh bàn, không ai bảo ai đều há hốc mồm ngạc nhiên.

"Đỉnh quá trời! Thầy của em!"

Có đứa cố tình trốn dưới bàn, bịt miệng hét lên.

Có đứa bắt đầu hú hét, kéo theo cả lớp gào rú theo, người ngoài nghe thấy còn tưởng lớp 12-3 là sở thú.

Lúc gần kết thúc, ai nấy đều lưu luyến không muốn rời đi.

Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi chớp thời cơ, đồng loạt xịt tung dây kim tuyến, ánh sáng phản chiếu trên những mảnh giấy lấp lánh, tựa như pháo hoa bay lấp lánh giữa lớp học.

Mọi người nâng cao ly giấy, bên trong là nước trái cây, rồi đồng thanh hô to—

"Chúc mừng năm mới ~~"

"Happy! Quá đỉnh luôn!"

Chương Vận Nghi cảm thấy mặt mình nóng bừng, một phần vì nhiệt độ, một phần vì phấn khích cực độ.

Cô ngẩng đầu lên, xuyên qua những sợi kim tuyến đang rơi lấp lánh trong không trung, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt Trần Khoát.

Cô khẽ cười.

Anh cũng khẽ nhấc ly lên, cách không trung cụng ly với cô.