Sau khi rời khỏi Tinh Khai, Thẩm Liên tranh thủ đến cửa hàng bán hoa một chuyến. Lần này không cần chọn, vừa vào cửa đã muốn chín mươi chín đóa hoa hồng, còn nhờ bà chủ đóng gói cho thật xinh đẹp. Sau đó lại đi cửa hàng đồ xa xỉ, lấy đồng hồ bản thân đã đặt trước.
Đầy đủ mọi thứ, còn mua bánh ngọt trà nóng. Cuối cùng đi tới Hanh Thái.
Thẩm Liên liên hệ Tôn Bỉnh Hách trước, người này sắp xếp cái gì cũng mau chóng.
Một bó hoa hồng thật to được lấy từ hàng ghế sau ra, Tôn Bỉnh Hách hơi trừng to mắt. Không phải chứ, giai đoạn yêu đương nồng cháy còn chưa qua nữa sao?
Vừa rồi Thẩm Liên còn dùng nhà tạo mẫu của phòng làm việc, đòi hỏi khá cao, cho nên giờ phút này từ kiểu tóc tới bàn chân có thể nói là kỹ lưỡng không chút cẩu thả.
Tôn Bỉnh Hách nheo mắt suy nghĩ một hồi, lại không nghĩ ra được vì cái gì.
Thẩm Liên như nhìn ra được nghi hoặc của hắn, tiến lên chủ động nói: "Tôi muốn nhận một bộ phim."
Tôn Bỉnh Hách lộ vẻ mặt như đã hiểu.
"Bề ngoài thế này có ổn không?" Thẩm Liên hỏi.
Tôn Bỉnh Hách đứng ở góc độ thẩm mỹ của người bình thường, gật gật đầu: "Đẹp."
"OK." Thẩm Liên thẳng sống lưng: "Mật ngọt chết ruồi, hẳn sẽ thành công."
Tôn Bỉnh Hách không đồng tình với lời này: "Cậu Thẩm, tôi cảm thấy... Cho dù cậu không chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, chỉ cần một câu nói ngọt là sếp sẽ đồng ý thôi."
"Nhõng nhẽo, năn nỉ chắc chắn sẽ được." Thẩm Liên nói tiếp: "Nhưng có thể làm anh ấy càng vui vẻ thì tốt hơn."
Cửa thang máy vừa mở ra, bó hoa hồng chắn hết mặt Thẩm Liên, Dương Bân nhìn thấy Tôn Bỉnh Hách đầu tiên, bật thốt ra: "Áo sơ mi tối hôm qua cậu đưa không đúng size rồi, quá to. ĐM... Không đến mức! Cậu chỉ mua nhầm một chiếc áo thôi, còn mua hoa hồng để xin lỗi? Chúng ta..."
Tôn Bỉnh Hách trợn trắng.
Giây tiếp theo, Thẩm Liên ló đầu từ một bên ra, trên mặt rất có hứng thú, ý bảo Dương Bân tiếp tục.
Dương Bân: "..."
Hắn chỉ trêu chút thôi.
"Đừng để ý tới anh ấy." Tôn Bỉnh Hách nói: "Cậu Thẩm, chúng ta đi."
Đi xa, Thẩm Liên hỏi Tôn Bỉnh Hách: "Hai anh còn mua áo sơ mi cho nhau?"
"Đều là tôi tặng anh ấy." Tôn Bỉnh Hách hào phóng: "Khi trước, lúc tôi không đủ ăn mặc, Dương Bân giúp tôi rất rất nhiều."
Thẩm Liên sáng tỏ.
Sở Dịch Lan mới vừa họp xong, đang tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn, lọt vào trong tầm mắt là một bó hoa hồng đỏ rực cháy như ngọn lửa.
Thẩm Liên cầm nó hơi gian nan, mới vừa rồi Tôn Bỉnh Hách còn bảo giúp đỡ nhưng y khéo léo từ chối, phải tự mình cầm mới có thành ý.
Sở Dịch Lan nhìn thấy là Thẩm Liên, trên mặt mới xuất hiện ý cười. Từ người này đặt hoa hồng lên trên bàn, đứng tại chỗ thở hổn hển nửa phút đồng hồ, sau đó lại như hiến vật quý lấy một cái hộp gỗ được chế tác công phu, to hơn nắm tay từ trong túi ra. Y mở ra, đi đến gần, là một chiếc đồng hồ màu trắng, xem nhãn hiệu cũng hơn một trăm ngàn.
Sở Dịch Lan nhướng mày: "Không cần sống nữa? Em mới kiếm được bao nhiêu tiền đâu?"
Thẩm Liên suýt chút không thở nổi.
"Sếp." Tôn Bỉnh Hách nhỏ giọng sửa lại: "Lúc sau, cậu Thẩm quay chương trình thực tế cùng với quảng cáo, thu nhập cũng tính là khả quan."
Thẩm Liên hừ khẽ.
Sở Dịch Lan khụ khụ, cầm lấy đồng hồ thưởng thức.
Thẩm Liên: "Thích không?"
Sở Dịch Lan: "Không dám thích."
"Hửm?"
"Em có ý đồ gì?" Sở Dịch Lan nói: "Khi không lại tỏ ra ân cần, một câu tiếp theo còn cần tôi phải nói à?"
Tôn Bỉnh Hách lập tức lui ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa văn phòng lại.
Thẩm Liên lập tức tiến lên ôm lấy Sở Dịch Lan, ngồi vắt ngang trên đùi người đàn ông, vòng lấy cổ anh rầm rì: "Có một bộ phim, rất rất hay. Anh có biết Lưu Tông không? Đạo diễn của 《Vô tận》, rất trâu bò. Anh Hồ khó khăn lắm mới giành được cho em."
Sở Dịch Lan rất biết bắt lấy trọng điểm: "Đề tài gì?"
"Cảnh sát tội phạm..."
Sở Dịch Lan: "Em vừa mới nghỉ ngơi khoẻ hơn một chút, đã muốn đi quay phim?"
"Không nhiều cảnh diễn lắm." Thẩm Liên nhấn mạnh, sau đó vô cùng hăng hái cọ lên cổ Sở Dịch Lan: "Xin anh, cho phép đi mà Sở gia, em thật sự rất muốn quay phim, trong mơ cũng muốn"
Ánh mắt Sở Dịch Lan buông lỏng. Anh cũng chưa nói muốn bắt Thẩm Liên từ bỏ nghiệp diễn, dù gì y đã từng tỏ rõ là bản thân thích rồi.
Hơi thở Thẩm Liên phun lên vành tai, tê dại còn kèm theo một câu: "Ông xã..."
Sở Dịch Lan: "?"
Đồng hồ suýt chút rơi xuống đất, Sở Dịch Lan vội bắt lại, đặt lên bàn rồi mới khiêng Thẩm Liên đi vào phòng bên cạnh.
"Chậm thôi, em mới vừa mới tạo kiểu tóc đấy!" Thẩm Liên nhịn cười.
*Lời của Thuỷ Tích:Tui tức cái lồng ngực quá à >_< Tui làm xong chương rồi, copy qua không để ý bị mất một đoạn :(((( Mai tui làm làm rồi up bù nghen 🥹🥹🥹