Thẩm Liên cảm thấy gã Minh Lâm này, nhiều ít có chút đen đủi trên người.
Thẩm Liên đi toilet rửa mặt, sau khi tiếp xúc với Minh Lâm, sức lực trên người như bị hút đi một ít. Đây là một loại cảm giác vô cùng rõ ràng lại khó chịu. Thẩm Liên sờ điện thoại trong túi quần, ngẫm nghĩ một lúc, quay về phòng nghỉ trước.
Thẩm Liên lâm thời đến giúp đỡ, Đới Đồng rất biết ơn, cho dù không phải diễn viên chính cũng giành ra một căn phòng nghỉ cho y, bảo y nếu mệt thì vào nghỉ ngơi.
Bình thường khi nào cần thay quần áo Thẩm Liên mới đi vào, trên bàn đặt giỏ xách của Giang Dữu cùng mấy chai nước. Y ngồi xuống cái ghế to rộng nghỉ ngơi một lát, ngửa đầu nhắm mắt, cũng chưa khôi phục lại, mà ý thức đã bắt đầu trở nên rời rạc.
Trong mộng, Thẩm Liên không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có một màu tối đen như mực.
Chốc lát sau, một loạt tiếng bước chân đi tới gần, nghe ít nhất có ba người.
"Chết rồi." Có người nói.
Trong bầu không khí lặng ngắt bỗng rõ ràng nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây bị gió thổi.
"Ha ha... Ha ha ha..." Một người khác lộ ra giọng cười điên cuồng đầy vui sướng: "Chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi."
Ai chết rồi? Thẩm Liên nghĩ như vậy, trong lòng lại cố gắng trốn tránh một đáp án nào đó.
Thẩm Liên ngồi trên ghế hơi giãy dụa, trong lúc khua tay vô tình quơ trúng chai nước trên bàn, theo một tiếng "rầm", ý thức của Thẩm Liên bị kéo về hiện thực, lồng ngực y phập phồng, tiếp đó dưới sự thúc giục của bản năng bắt đầu thở hổn hển.
Trái tim lại bắt đầu đau nhói, tóc mái trước trán rũ xuống nhưng đôi mắt y nửa mở, rõ ràng là đã tỉnh.
Thẩm Liên khẽ nhíu mày, mồ hôi hai bên má rất nhanh ngưng tụ rồi nhỏ giọt xuống dưới, nhưng y như không hề phát hiện.
Thẩm Liên lặp lại hồi tưởng, sau đó lại lặp lại xác định, người vừa cười to ở trong mộng chính là Minh Lâm mới mười phút trước còn đứng trước mặt y.
Nhưng loại hơi thở kín đáo giả vờ đó bị xé rách, để lộ ra bộ mặt ti tiện vốn có.
Thẩm Liên muốn đổi một tư thế nhưng y chỉ vừa hơi nhúc nhích, đau nhói mảnh nhỏ đã nổ tung nơi lồng ngực, khiến cho xương cốt cũng phải run rẩy theo.
Thẩm Liên nhắm mắt, nhớ tới lọ thuốc đặt trong túi áo khoác, mà áo khoác treo bên cạnh cửa. Khoảng cách bình thường chỉ vài bước, bây giờ đối với y lại khá gian nan.
Nhưng hiện giờ y không để ý cái này.
Thẩm Liên chậm rãi ngẩng đầu, tia sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt như biến thành vật thật.
Mơ thấy những cái đó cũng không phải trùng hợp, biểu hiện vừa rồi của Minh Lâm đã cho thấy, gã không phải thứ tốt gì.
Người bình thường nhìn thấy bạn trai của anh họ mình, sẽ dùng thái độ cao cao tại thượng đó sao? Minh Lâm biết thân phận của y, lại khinh thường y là một diễn viên cho nên mới cố tình tự nâng bản thân lên, nhưng bản chất là đang tranh đấu với Sở Dịch Lan.
Thứ gì vậy không biết, Thẩm Liên bực bội.
Y khẽ ho hai tiếng, bàn tay run lên, vẫn gắng gượng chụp lấy điện thoại. Nếu sớm biết thành ra thế này đã báo cho Sở Dịch Lan hoặc là Giang Dữu rồi. Dù gì cũng phải có một người ở bên cạnh, ai mà ngờ căn bệnh này lại lên cơn nhanh đến vậy.
Cốc cốc...
"Anh Thẩm?" Bên ngoài cửa phòng khép hờ truyền đến giọng Trần Mộc.
Thẩm Liên nhẹ nhàng thở ra, y hắng giọng rồi nói: "Vào đi."
Thẩm Liên cho rằng một tiếng này có thể nghe thấy rõ nhưng thật ra nếu không phải Trần Mộc lắng tai nghe thì gần như là không nghe thấy gì cả.
Trần Mộc tưởng là mình nghe lầm, cậu ta thử đẩy cửa ra. Lọt vào trong tầm mắt chính là Thẩm Liên mặt mày trắng bệch, dáng vẻ nửa sống nửa chết.
Trần Mộc vội bước vào, sau đó ngồi xổm trước mặt Thẩm Liên, sắc mặt ân cần: "Anh Thẩm?"
"Trong túi áo khoác bên phải, có thuốc." Thẩm Liên nói: "Lấy giúp tôi được không?"
Trần Mộc đứng dậy đi tìm, lại vặn một chai nước suối mới ra, rồi mới dựa theo chỉ dẫn của Thẩm Liên đổ hai viên, sau đó đứng ra sau lưng nâng cổ y, thật cẩn thận đút cho y uống xong.
Đúng là một người biết quan tâm săn sóc, Thẩm Liên nghĩ thầm.
Trần Mộc làm xong, lập tức tránh ra.
Ninh Tư Hàm kê thuốc cho Thẩm Liên đều là loại tốt nhất, hiệu quả nhanh chóng, chỉ trong ba phút ngắn ngủi, Thẩm Liên đã cảm thấy đau nhói nơi ngực ngừng hẳn, tay chân run lẩy bẩy dần cử động bình thường. Y gắng gượng thay đổi một tư thế, sau đó nặng nề thở ra một hơi.
Trần Mộc đứng bên cạnh, qua một hồi mới nhỏ giọng hỏi: "Bệnh tim?"
Thẩm Liên mỉm cười nhìn về phía cậu ta: "Cậu biết?"
"Cậu của tôi cũng mắc bệnh này." Trần Mộc mím môi, giọng nói nghiêm túc: "Anh Thẩm, vừa rồi rất nguy hiểm."
Thẩm Liên cảm thấy Trần Mộc như đang tức giận.
"Là tôi sơ ý." Thẩm Liên nói: "Về sau sẽ cẩn thận hơn."
Trần Mộc gật đầu, sau đó nghe Thẩm Liên hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Trên mặt Trần Mộc lộ ra do dự nhưng nghĩ đến Thẩm Liên giúp đỡ mình, kiên trì nói: "Người ở cửa khi nãy, hình như có thù với anh."
Thẩm Liên nhìn chằm chằm Trần Mộc mấy giây, không nhịn được cười khẽ ra tiếng.
Rõ ràng là không rành nói sau lưng người khác, lại sau một hồi đấu tranh cũng nói ra suy đoán của bản thân, Trần Mộc sợ y gặp chuyện gì mới theo tới.
Một người như vậy, nhìn như vô cùng thận trọng, thật ra là dễ bị bắt nạt nhất.
Tống Viên dắt theo người tình mới của gã, bắt tay với đám bạn bè xấu xa bên cạnh chỉ thiếu ị lên đầu Trần Mộc nữa thôi.
"Anh Thẩm cười gì vậy?"
Thẩm Liên: "Cười cậu dễ thương."
Trần Mộc: "..."
Thẩm Liên chờ khôi phục lại kha khá mới đứng dậy khỏi ghế. Y không đứng vững, Trần Mộc thấy thế đỡ một phen, Thẩm Liên vươn tay xoa nhẹ nơi ngực, sau đó thở dài.
Trần Mộc: "Còn khó chịu?"
"Không." Thẩm Liên đau đầu: "Đang nghĩ phải nói thế nào."
Sở Dịch Lan đừng cho rằng y làm việc mệt nhọc là tốt rồi.
Chuyện này không giấu được, Thẩm Liên lập tức gọi điện cho Sở Dịch Lan. Vừa khéo cuộc họp công ty kết thúc, lúc Sở Dịch Lan bắt máy, giọng anh trầm thấp dịu dàng: "Xong rồi?"
"Ừm." Thẩm Liên nói: "Anh tới đón em đi."
Bước chân Sở Dịch Lan hơi khựng lại, nhạy bén hỏi: "Làm sao vậy?"
Không phải ban nãy vừa nói muốn đi ăn cơm với đạo diễn à?
Thẩm Liên thành thật khai báo mới vừa thấy khó chịu, lại nhấn mạnh bây giờ đã khoẻ rồi, có thể đi lại nhảy nhót, không khác người thường là mấy.
"Em nhảy nhót lung tung thử xem." Sở Dịch Lan như gặp đại địch: "Tôi tới ngay."
Tôn Bỉnh Hách ra hiệu bằng mắt với Dương Bân, hai người tự giác tách ra trước cửa thang máy. Dương Bân đi xử lý công việc còn lại, còn hắn thì cùng Sở Dịch Lan đi tới phim trường.
Tôn Bỉnh Hách lái xe rất vững vàng, lúc đến phim trường trời còn chưa tối đen.
Thẩm Liên mới vừa hẹn Đới Đồng hôm nào lại ăn.
Quan trọng là dù y đang cười nhưng mắt thường vẫn thấy được sắc mặt khó coi. Đới Đồng biết, Thẩm Liên không phải kiểu lấy cớ nguỵ biện. Người này lúc đóng phim, trên người bị va đập xanh tím đều không nói lời nào, yêu cầu diễn lại sẽ diễn lại ngay, nếu lúc này y nói không đi được thì chắc chắn là không đi được.
Đới Đồng lo lắng: "Hay tôi đưa cậu đi bệnh viện?"
"Không, không, không." Thẩm Liên xua tay: "Tôi về nhà ngủ một giấc tới ngày mai là ổn thôi."
Lúc hai người đang nói chuyện, vệ sĩ vây quanh một bóng người cao lớn đi từ ngoài cửa vào, thời tiết rõ ràng chuyển ấm lại bỗng nhiên thấy rét run, bầu không khí bị vô hình kéo căng lại đặt lên trên cổ này vô cùng chân thật.
Giây phút Sở Dịch Lan nhìn thấy Thẩm Liên, đôi con ngươi thít chặt mới hơi buông lỏng ra.
Đới Đồng đã từng gặp Tôn Bỉnh Hách, không cần Sở Dịch Lan ra mặt, trợ lý Tôn đã tiến lên chào hỏi.
Các diễn viên chính đều ra phía sau thay quần áo tháo trang điểm, Thẩm Liên tranh thủ lúc này nói mấy câu với Đới Đồng rồi đi về phía Sở Dịch Lan.
Sở Dịch Lan mở áo khoác đang vắt trên cổ tay ra bọc Thẩm Liên lại, ôm lấy y xoay người đi vào trong đêm tối.
Đới Đồng sẽ không hỏi việc riêng của nghệ sĩ nhưng không khỏi cảm thán, Thẩm Liên trêu chọc phải vị sát thần cấp cao nào đây?