Nơi gặp mặt là ở một nhà hàng, Thẩm Liên không uống rượu bèn đến quầy tự pha cho mình bình trà lài.
"Anh Thẩm, đợi vào đoàn xin chỉ bảo tôi nhiều hơn."
Động tác trên tay Thẩm Liên không ngừng, nghe vậy chỉ thoáng liếc nhìn Thi Trúc Kiệt, lạnh nhạt nói: "Chỉ bảo cậu cái gì?"
Thi Trúc Kiệt quan sát Thẩm Liên, cảm xúc quay cuồng nơi đáy mắt.
Gã là người có lòng ganh tị rất nặng, nơi có những nghệ sĩ khác thường sẽ hay làm dáng ra vẻ. Trên phương diện tài nguyên, gã hơn người khác rất nhiều, lại có thêm Tống Viên dốc sức nâng gã lên nữa. Nhưng sau khi Thi Trúc Kiệt quan sát Thẩm Liên ở khoảng cách gần, ngọn lửa trong lòng vẫn sục sôi tuôn trào.
Thi Trúc Kiệt từ Tống Viên biết được chuyện Trần Mộc vào Tinh Khai đều nhờ có Thẩm Liên giúp đỡ.
Mà thân phận "người yêu cũ" của Trần Mộc cho tới nay vẫn khiến gã rất là dị ứng, thế nên cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì với Thẩm Liên.
Thậm chí Thi Trúc Kiệt còn muốn giở lại trò cũ, chướng mắt thì đợi vào đoàn sẽ từ từ giải quyết.
Nhưng rõ ràng Thẩm Liên không dễ bắt nạt.
"Anh Thẩm." Thi Trúc Kiệt không ngừng bắt chuyện: "Sẽ có ngày anh hiểu đặt cược vào Trần Mộc là quyết định sai lầm nhất của anh."
Thẩm Liên: "Vậy à?"
"Đứng đây làm gì?" Tống Viên đi tới.
Thi Trúc Kiệt lập tức đổi về vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện: "Trò chuyện vài câu với anh Thẩm. Đạo diễn Triệu rất thích anh Thẩm, em còn hy vọng đến khi quay phim anh Thẩm có thể chỉ điểm em chút đây."
Với trình độ thay đổi sắc mặt này thì có lẽ tới lúc quay phim sẽ không cản tay cản chân lắm, Thẩm Liên thầm nghĩ.
Sau đó, Thẩm Liên lấy điện thoại từ trong túi ra, dưới cái nhìn chăm chú của Tống Viên và Thi Trúc Kiệt, ấn gọi một dãy số.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
"A lô, Trần Mộc à." Thẩm Liên cười nhẹ.
Một câu, sắc mặt hai người đối diện đột nhiên thay đổi.
"Đang bận á? À à, quảng cáo cho Thực phẩm Lộc An à? Được, tuy là tuyến số hai nhưng là nhãn hiệu lâu đời." Thẩm Liên tựa vào quầy bar, bưng trà lài chậm rãi nhấp một ngụm: "Không có gì, tôi chỉ đột nhiên muốn hỏi tình hình gần đây của cậu thôi. Tốt là được, tôi mới vừa nhận một bộ phim của đạo diễn Triệu Văn Thư, đợi quay xong gặp mặt liên hoan nhé. Ừ, được, tắt đây."
Thẩm Liên cất điện thoại vào rồi mới thong dong thưởng thức vẻ mặt của hai người Tống Viên.
"Tôi vừa ý Trần Mộc đấy thì thế nào?" Thẩm Liên hỏi Thi Trúc Kiệt: "Sau này cũng sẽ không hối hận. Đạo diễn Triệu là người tốt, tôi không muốn gây phiền phức cho bộ phim của anh ấy. Cho nên giám đốc Tống à, trông coi người của anh cho kỹ vào."
"Thẩm Liên." Tống Viên gằn từng chữ.
Đây tính là cái gì? Khiêu khích ngay trước mặt? Thẩm Liên biết rõ gã vẫn còn nhớ thương Trần Mộc...
Tống Viên đột ngột hít sâu một hơi, bỗng nhiên có cảm giác hổ thẹn khi suy nghĩ mà bản thân cố giấu kín lại bị người mổ xẻ ra trước mặt.
Gần đây gã luôn tự nói với bản thân, chỉ là một Trần Mộc, người như vậy nhiều lắm. Nhưng khi Thẩm Liên biểu hiện ra thân thiết với Trần Mộc, phòng tuyến tâm lý của gã lập tức căng chặt đứt đoạn.
Càng khiến Tống Viên không thể chấp nhận được chính là, Thẩm Liên vẫn luôn đang thưởng thức trò hề của gã, tính cả giờ phút này!
Thẩm Liên vừa thấy vẻ mặt Tống Viên đã biết gã hiểu lầm, chắc cho rằng mình và Trần Mộc có gì đó. Nhưng không quan trọng, Thẩm Liên chính là muốn bọn họ khó chịu.
Vài lần giao chiến làmm Tống Viên biết được, cả người Thẩm Liên đều là gai nhọn, đe dọa bình thường là vô dụng, muốn biết được tin tức của Trần Mộc từ y là chuyện khó như lên trời.
Quyết định thời gian vào đoàn, Thẩm Liên trở về thu dọn đồ đạc.
Lấy vài bộ quần áo tắm rửa là đủ rồi. Trước khi rời nhà, Thẩm Liên không làm gì, chỉ một lòng dính lấy Sở Dịch Lan.
Cho dù đã xác định quan hệ bao lâu, sự chiếm hữu của Sở Dịch Lan giành cho Thẩm Liên cũng sẽ không biến mất. Trái lại, nó còn tựa như gốc rễ len lỏi quấn lên, ngày càng siết chặt. May mà thứ Thẩm Liên giỏi nhất chính là làm anh cảm thấy an toàn. Vào những lúc thế này, Sở Dịch Lan chỉ cần hạ thấp giọng, buồn bã nói một câu "Tôi không muốn xa em" thì dù anh có muốn sao trên trời, Thẩm Liên cũng không suy nghĩ cho ngay.
Thật ra cũng không tới mức đó.
Chỉ hơi tổn hại cái eo thôi.
Sáng hôm sau, Thẩm Liên nghiến răng nghiến lợi bò dậy, từ chối đề nghị đưa mình tới phim trường của Sở Dịch Lan. Xe bảo mẫu đã đợi trước cửa. Đợi dì Phân tránh vào bếp, Thẩm Liên buông va li, ở ngay cửa, y ôm lấy Sở Dịch Lan hôn hơn mười phút, lúc này mới thả người ra.
"Tối gọi video với anh." Thẩm Liên thở hổn hển: "Nếu không nhiều suất diễn, em sẽ về tìm anh."
Hai tay Sở Dịch Lan chống sau eo Thẩm Liên, gánh đi một phần trọng lượng của y, đôi mắt âm u: "Hoa của tôi thì sao?"
"Không thiếu!" Thẩm Liên đáp: "Em bảo đảm ngày nào cũng có."
Lúc này, Sở Dịch Lan mới cười nhẹ.
Hai người lại tình tứ một hồi, Thẩm Liên vỗ về sau lưng anh rồi kéo va li xoay người rời đi.
Sở Dịch Lan đứng im tại chỗ một lát mới chỉnh lại áo đi làm.
Mấy ngày này Tôn Bỉnh Hách đi công tác cho nên không tới được. Thẩm Liên rất hiểu, bảo một trợ lý toàn năng như người ta vào đoàn phim hục hặc nhau cùng y, chẳng phải là làm lỡ một nhân tài sao?
May mà không tới, nếu không Thi Trúc Kiệt có chạy đằng trời.
Lúc Thẩm Liên đến, các diễn viên chính đã tới một nửa, thậm chí Thẩm Liên còn gặp một người quen —— Liễu Đường, một trong nữ khách mời của 《Hải Thần giáng thể》.
Đạo diễn Triệu đặt tên cho kịch bản là 《Mệnh Định Phong Hoa》, Liễu Đường diễn vai từ một cô quận chúa được nuông chiều, sống trong nhung lụa đến chín chắn trưởng thành. Vẻ ngoài của cô ấy thuộc loại hình dễ thương ngọt ngào, có thể nói là rất hợp.
Liễu Đường nhiệt tình chào hỏi Thẩm Liên, hai người ngồi cùng nhau trò chuyện rôm rả.
Cách đó không xa, Thi Trúc Kiệt tựa như thái thượng hoàng, quanh người trợ lý lớn nhỏ cũng có khoảng năm người, cái góc nhỏ đó cũng sắp không đủ chỗ cho họ đứng rồi.
"Làm quá thiệt chứ." Liễu Đường nói.
Thẩm Liên cười nhạt: "Tôi thấy cô có dẫn một trợ lý nữ theo, vừa khéo kết bạn với Dữu Tử nhà tôi."
"Được á!"
Triệu Văn Thư từ bên ngoài tiến vào, vừa liếc mắt đã thấy trận thế bên chỗ Thi Trúc Kiệt, mày khó có thể thấy khẽ nhíu lại nhưng cũng chẳng nói gì. Đợi tầm mắt dừng trên người Thẩm Liên, lập tức giãn ra.
"Suy nghĩ kịch bản thế nào rồi?"
Thẩm Liên: "Anh chọn một lời thoại đi, tôi lập tức đọc một đoạn cho anh nghe."
Triệu Văn Thư vừa nghe đã cảm thấy vững lòng. Đúng không hổ là "máy đọc lời thoại" mà anh ta và Đới Đồng đều nhất trí cho rằng như thế.
Triệu Văn Thư xem như là một đạo diễn nghiêm khắc, người nào không chuyên nghiệp sẽ mắng người đó, chẳng sợ bất cứ ai. Nhưng đối diện với Thẩm Liên, anh ta cười không ngớt, có đôi khi tiếng "ha ha ha" ở thật xa cũng có thể nghe được.
Cảnh tượng này đối với Thi Trúc Kiệt là vô cùng ngứa mắt.
Một đêm khuya nào đó Thi Trúc Kiệt tỉnh lại, nhìn thấy đèn trong phòng sách còn sáng, Tống Viên không ở nhưng trên màn hình máy tính lại đang mở tài liệu về Thẩm Liên, điều này khiến gã như gặp phải đối thủ mạnh. Cho dù Thi Trúc Kiệt biết rõ Tống Viên là vì chuyện Trần Mộc mới bắt đầu điều tra Thẩm Liên nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tới não yêu đương của gã phát tác, xem toàn bộ những người mà Tống Viên để ý là kẻ thù.
Thi Trúc Kiệt âm thầm lên kế hoạch, nghĩ phải làm thế nào khiến Thẩm Liên phải mất mặt. Nhưng kết quả chưa quá nửa ngày, người mất mặt lại là chính gã.
Rất đơn giản, Triệu Văn Thư bảo mỗi người diễn thử một đoạn ngắn.
Biểu hiện của Thi Trúc Kiệt có thể nói là nát bét.
Lời thoại ba phút mà đọc lắp ba lắp bắp, ngắt nghỉ không chính xác, đối Triệu Văn Thư thật sự là tra tấn.
Thẩm Liên thấy sắc mặt Triệu Văn Thư đen như đáy nồi bèn lên sân khấu biểu diễn một đoạn, làm cho đạo diễn Triệu trở về trời quang mây tạnh.
Liễu Đường cầm ly nước, vui vẻ ngoác miệng.
Bởi vì Thi Trúc Kiệt không qua được phần lời thoại, Triệu Văn Thư bắt gã phải làm đi làm lại không ngừng. Một khi không đạt, sắc mặt đạo diễn Triệu vừa trở nên khó coi, Thẩm Liên lại lên sân khấu. Cứ lặp lại như thế bảy tám lần, sắc mặt đạo diễn Triệu mây đen, sáng trong, cuối cùng bản thân cũng tự thấy mệt, yếu ớt vẫy tay bảo dừng lại ở đây.
Mặt Thi Trúc Kiệt đỏ lên, diễn xuất của Thẩm Liên lưu loát trôi chảy đâu chỉ là đặt lên bàn cân so sánh mà rõ ràng là đang sỉ nhục gã.
Nhóc con, Thẩm Liên thầm nghĩ, lúc này mới tới chừng nào chứ?
Triệu Văn Thư rất để bụng tạo hình của Thẩm Liên.
Nam chính vua Lâm Hiếu mà Thẩm Liên diễn, thuộc loại đứng giữa tranh đấu vương quyền gió tanh mưa máu, chen lỗ trống lên ngôi. Nếu không có quan hệ huyết thống thì dù có cầu thần bái Phật cũng không tới phiên y ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Cứ thế mà một "đồ bỏ đi", bị quyền thần lừa gạt, bị võ tướng khinh bỉ, trên triều im lặng như gà, hẳn sẽ trở thành con rối ngu xuẩn trong cuộc chiến phân tranh giữa các đảng phái lại thức khuya dậy sớm, dần gom góp lực lượng của mình trong im lặng. Đợi mọi người tỉnh táo lại, đôi mắt trước đây lộ ra sợ sệt ngu dốt đã trở nên kiên định sắc bén.
Triệu Văn Thư không lo lắng sự biến đổi thành sát phạt quyết đoán ở giai đoạn sau của vua Lâm Hiếu, mà chỉ sợ Thẩm Liên không bắt được sự hèn mọn cẩu thả lúc ban đầu.
Nói trắng ra là, Triệu Văn Thư không muốn Thẩm Liên có gánh nặng thần tượng.
Điều đó là không tồn tại.
Cảnh lúc vua Lâm Hiếu chưa được nâng lên ngôi, còn đang gian nan tìm đường sống nơi thâm cung, Thẩm Liên cần phải ăn ngấu nghiến đồ ăn bị đổ dưới đất. Sự hèn mọn sợ hãi vừa không để ý mặt mũi chỉ muốn no bụng vừa lộ ra hoảng sợ, không qua được thì sẽ phải diễn lại từ đầu.
Đồ ăn bị lật úp đổ xuống đất, một bàn chân mang giày đen dùng sức nghiền áp, sau đó đỉnh đầu vang lên giọng trêu tức của gian tế: "Thất hoàng tử, ăn đi chứ."
Một mệnh lệnh được đưa ra, y như một con chó ghẻ đã bị thuần phục quỳ rạp dưới đất dùng cả tay và chân, hoa phục cũ nát không biết đã qua bao nhiêu người giờ phút này dính đầy tro bụi, người này một tay bắt lấy cái bánh đã nát vụn, vội vàng cắn mấy ngụm.
Giống như đó không phải bánh, mà là thịt vậy.
Đôi mắt giữa mái tóc lộn xộn lộ ra tràn ngập sợ hãi, uất ức, nhục nhã, thậm chí là muốn chết.
Đúng vậy, sống như vậy chẳng khác gì đã chết.
Nhưng dù là vậy, người này cũng ăn từng ngụm rồi nuốt sạch toàn bộ, cuối cùng còn liếm mảnh vụn trên đầu ngón tay. Chẳng biết đã đói bụng bao lâu, đến lúc này đã có thể thở phào.
"Ha ha ha ha!" Người xung quanh cười ngã tới ngã lui, cũng may không tiếp tục làm khó y.
Tiếng bước chân đi xa, vua Lâm Hiếu nhỏ tuổi giữ nguyên tư thế quỳ sấp. Rốt cuộc khi có giọt mưa rơi xuống, y khó khăn xoay người, sau đó ngưỡng mặt nằm trên sàn nhà, nhìn lên trần nhà tựa như một khúc gỗ mục.
"Cắt!"
Triệu Văn Thư đứng lên, không cần nhiều lời, cắn răng gật đầu.
Đây là vô cùng hài lòng.
Thi Trúc Kiệt nhìn cả quá trình, ganh tị sắp bốc cháy. Cho dù gã không coi ai ra gì nhưng bản thân có diễn được đoạn này hay không vẫn còn tự mình hiểu được.
"Không hổ là anh Thẩm." Thi Trúc Kiệt cười khẽ: "Làm như anh đã từng ăn đồ rớt dưới đất thật rồi ấy."
Thẩm Liên được nhân viên nâng dậy đang định đáp lại thì đã nghe thấy Triệu Văn Thư gầm lên: "Cậu hiểu cái rắm!"
Không biết là ai phát ra tiếng cười.
Thi Trúc Kiệt cứng đờ mặt đứng tại chỗ.
"Lo mà học đi!" Triệu Văn Thư nói: "Diễn xuất như vậy xem như là dạy học miễn phí đó, có thể khắc họa được ba phần trong đó cũng hơn các cậu diễn các loại phim rác trên thị trường hiện giờ."
Thi Trúc Kiệt chính là ra mắt từ "phim rác", rõ ràng Triệu Văn Thư biết điều đó nhưng phút này xúc động không chú ý lập tức phun ra.
"Đừng nói như vậy mà đạo diễn Triệu." Thẩm Liên lộ ra dáng vẻ khiêm tốn, vươn tay xoa chóp mũi: "Tôi còn phải học hỏi thêm nhiều lắm."