Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Chương 187



Trans: Thuỷ Tích

Tổ chương trình đều phải nghi ngờ có phải Thẩm Liên có thù với Tiêu Uy Nhiên hay không, nếu không thì tại sao lại chống đối ông ta?

Thật ra cũng không có, Thẩm Liên chỉ nghĩ sao làm vậy thôi.

Trong mấy trận PK sau đó, cũng có lúc Thẩm Liên và Tiêu Uy Nhiên lựa chọn giống nhau. Phải nói rằng, cậu Thẩm đều là suy nghĩ cho đôi mắt của khán giả, mỗi lần bỏ phiếu đều kiên định lại thẳng thắn. Trong đó có hai trận bởi vì một phiếu của y mà phải vào vòng đấu phụ, đợi khán giả ra tay thì sẽ không còn cái gọi là "nhiều tài nguyên tốt" nữa.

Muốn y làm người xấu, Thẩm Liên cười khẽ, chứ sao lại khéo đến vậy? Có vài lần sáu so năm, nhìn là trao quyền lựa chọn cho y nhưng thật ra theo dặn dò của tổ chương trình, một khi cùng ý kiến với Tiêu Uy Nhiên thì trong mắt khán giả chính là y loại thí sinh.

Trong đó có mấy người suýt bị loại còn rất được khán giả yêu thích, nếu làm theo lời dặn thì đợi khi chương trình phát sóng, Thẩm Liên đã có thể tưởng tượng được duyên người qua đường của mình phải vỡ nát tới mức nào.

Cho nên Thẩm Liên không làm, trước khi tới không có nói chuyện này.

Còn nữa, điểm bùng nổ của mùa này hẳn đã đủ rồi, dù gì cũng đã loại ba người có nâng đỡ, cũng không biết kịch bản sau lưng họ đã viết ra sao rồi.

Một vòng thi hồi sinh cuối cùng, toàn bộ thí sinh bị loại lần lượt lên sân khấu, sau khi kết thúc sẽ do khán giả và các giám khảo thống nhất bỏ phiếu. Nhưng số phiếu của giám khảo sẽ có giá trị hơn một chút, một phiếu thêm ba mươi điểm, khán giả thì một phiếu một điểm, công tác thống kê sẽ hiện trên màn hình lớn, đơn giản lại rõ ràng.

Chỗ đáng xem của vòng hồi sinh nằm ở chỗ, thí sinh bị loại có thể nhờ giúp đỡ, chỉ cần giám khảo được chọn không từ chối là có thể cùng thi đấu. Cách thức này cũng xem như gián tiếp khảo nghiệm trình độ cùng năng lực của các giám khảo.

Chương trình tới đây vốn chẳng còn gì liên quan tới Thẩm Liên nữa, y nhìn thời gian, có lẽ có thể kết thúc trước tám giờ.

Thật ra tổ chương trình còn muốn giở thêm mánh lới nữa, thậm chí đạo diễn đã tới tìm Hồ Khải Lam, nói có thể tăng thêm phân đoạn Thẩm Liên và Tiêu Uy Nhiên tự thể hiện tài năng không, dù sao bầu không khí giữa hai người đã giương cung bạt kiếm sẵn rồi. Hồ Khải Lam im lặng nghe xong, chân thành đề nghị: "Hay là như vầy đi, tăng thêm phân đoạn tôi PK với anh nhé, thế nào? Đạo diễn chương trình cùng người đại diện của Thẩm Liên, ây da, hẳn là có nhiều chỗ để xem lắm đây. Tôi sẽ liều mạng bỏ qua mặt mũi, dẫn lửa tự đốt mình vì ratings của chương trình. Anh thấy thế nào?"

Đạo diễn: "..."

Hồ Khải Lam có loại mỹ học nổi điên trong bình tĩnh, đạo diễn cụp đuôi đi rồi.

Quá đáng lắm rồi, còn so tài, Thẩm Liên là diễn viên, có thể thắng được Tiêu Uy Nhiên trên phương diện này sao?

Đến giờ kết thúc công việc, Thẩm Liên ra sau hậu trường thay quần áo, lúc đi ra bịn rịn không rời tháo mái tóc giả bảy sắc cầu vồng của mình trả lại cho nhà tạo mẫu.

Nhà tạo mẫu thấy bộ dạng của y: "Tôi có thể tặng cho anh..."

"Không cần đâu." Thẩm Liên thở dài: "Người yêu ở nhà chắc sẽ không chứa chấp được nó."

Thẩm Liên tình cảm dạt dào, nhà tạo mẫu sững người, tiếp đó mới nói: "Anh Thẩm biết nói đùa quá."

Thẩm Liên đã quen với tình cảnh này, ai cũng không tin y có người yêu.

Thẩm Liên đi từ trong phòng hóa trang ra, ngẩng đầu thấy được Phạm Hi đứng chờ đã lâu.

Hôm nay kết quả thi của Phạm Hi đã thay đổi, thực lực được bộc lộ, quả thật là Thẩm Liên đã giúp cậu ta xoay chuyển tình thế.

"Anh Thẩm!" Phạm Hi cúi gập người: "Cảm ơn anh!"

"Không có gì, đừng khách sáo." Thẩm Liên cười nói: "Không phải nhiệm vụ của khách mời đặc biệt là như thế sao? Cậu múa rất cuốn hút, cố lên!"

Thẩm Liên có thể làm chỉ bao nhiêu đó nhưng đối với Phạm Hi đã đủ rồi. Rất nhiều năm sau, khi Phạm Hi đã trở thành bậc thầy số một trong giới vũ đạo, cậu ta vẫn còn ghi nhớ thần thái và giọng điệu khi Thẩm Liên nói những lời này.

Hồ Khải Lam chờ Thẩm Liên ở lối ra, cũng thấy được Phạm Hi.

"Cậu ấy tìm cậu làm gì?"

"Cảm ơn vài câu." Thẩm Liên nói: "Một cậu trai rất tốt."

Hồ Khải Lam đề cao cảnh giác: "Cậu không thả hormone lung tung đó chứ?"

Thẩm Liên: "... Anh đừng có bị Sở Dịch Lan thu mua làm gián điệp đó nhé."

"Đánh rắm. Tôi là có thanh đao treo trên cổ, ham muốn sống bùng nổ." Hồ Khải Lam gằn từng tiếng.

Thẩm Liên cười cười.

Thẩm Liên về đến nhà, dì Phân đã chừa riêng canh cùng hai món ăn đơn giản, ngon miệng lại kích thích ăn uống. Y sắp ăn xong Sở Dịch Lan mới tới nhà.

"Anh trễ quá." Thẩm Liên không nói rõ lời.

"Em cũng không sớm." Sở Dịch Lan nhíu mày: "Mấy giờ rồi mới ăn cơm?"

"Vừa vòng đấu phụ, lại thi đấu hồi sinh, bị chậm trễ một hồi." Thẩm Liên giải thích: "Anh ăn chưa?"

"Tôi ăn rồi." Sở Dịch Lan nói chuyện đi đến bên người Thẩm Liên, vươn tay nhẹ nhàng xoa trên mái tóc mềm mại của y.

"Không đụng tới nó, cái kia thật sự là tóc giả. Anh yên tâm đi." Thẩm Liên húp một ngụm canh cuối cùng.

Sở Dịch Lan hơi khựng lại: "Em chỉ chụp một tấm?"

"Ừm." Thẩm Liên đáp xong mới cảm thấy có chỗ nào không đúng. Chẳng mấy chốc, y lộ ra nụ cười nhạo, quay đầu lại nhìn Sở Dịch Lan: "Thích rồi chứ gì?"

Sở Dịch Lan không tiếp lời.

"Chỉ có một tấm nhưng anh đừng lo, đợi tới khi phát sóng sẽ có người cắt nối ra thôi. Tạo hình đó của em, siêu ngầu lóa mắt." Thẩm Liên nói.

Lời này không tính nói khoác, dù sao đợi qua tuần tới thời gian phát sóng, Thẩm Liên đã như máy bay oanh tạc bay lên hotsearch.

【Quào, đã bao nhiêu năm rồi, chưa từng nhìn thấy, thật sự chưa từng nhìn thấy.】

【Chưa bao giờ nghĩ tới, trên danh sách XP của tôi có một ngày sẽ xuất hiện mái tóc bảy sắc cầu vồng cùng quần da đinh tán... Cíu!!!】

【Có mặt rồi muốn làm gì làm trong truyền thuyết đây sao?】

【Không phải, như vậy cũng quá bốc đồng rồi phải không? Đề nghị nhốt tôi với Thẩm Liên với nhau, rồi khóa cửa lại, tôi muốn tâm sự mỏng với anh ấy.】

Tạm thời không nói tới bình luận trên mạng, lúc phát sóng trực tiếp vừa đúng lúc Sở Dịch Lan ở công ty tăng ca, anh cho rằng tóc bảy màu đã là cực hạn rồi, chưa từng nghĩ tới Thẩm Liên còn có thể chấp nhận thêm quần da có đinh tán nữa. Nói thế nào nhỉ, mặc dù là mấy năm Phùng Duyệt Sơn ham chơi nhất, thích cưỡi xe máy vi vu khắp thế giới kia mà dám mặc thành như vậy đứng trước mặt anh cũng sẽ bị đánh.

Sở Dịch Lan không phải không tiếp thu được những thứ mới mẻ nhưng trong xương cốt vẫn có cứng nhắc do dòng dõi thế gia nuôi dạy ra.

Nhưng giờ phút này, anh nhìn chằm chằm đôi chân dài của Thẩm Liên vẫn khó thở.

Sở Dịch Lan theo bản năng kéo ngăn tủ, bên trong có gói thuốc đã dùng, thi thoảng có đối tác tới chào hỏi. Nhưng nhớ tới lời dặn của Thẩm Liên, Sở Dịch Lan lại nhịn xuống. Thôi, xem tài liệu để bình tĩnh lại.

Sau đó có lấy tài liệu tới nhưng Sở gia nghĩ lại tưởng tượng, không được, chương trình còn chưa kết thúc, làm người yêu của Thẩm Liên thế nào cũng phải đóng góp một đợt ratings chứ.

Khi Tôn Bỉnh Hách tiến vào, nhìn thấy sếp nhà mình ngậm thuốc, không đốt, chắc là thèm thuốc lá quá, chứ không sẽ không như vậy.

Đến gần, Tôn Bỉnh Hách mới phát hiện ánh mắt Sở Dịch Lan đen tối vô cùng.

"Anh Thẩm, anh Thẩm..."

Trong máy tính phát ra âm thanh kích động của MC, Tôn Bỉnh Hách lập tức hiểu ra.

Trợ lý Tôn còn chưa nhìn thấy tạo hình đó của Thẩm Liên cho nên chẳng giúp được gì, mà chỉ nói: "Sếp, chuẩn bị quà mừng thọ cho ông Phùng rồi, anh tự đến sao?"

"Ừ." Sở Dịch Lan đáp: "Tôi dẫn Thẩm Liên cùng đi."

"Vâng." Trước khi Tôn Bỉnh Hách rời đi, Sở Dịch Lan lại gọi người trở lại: "Cậu lên cái gì super topic ấy lưu hết ảnh chụp xuống giúp tôi đi."

"Vâng." Tôn Bỉnh Hách thầm nghĩ, cậu Thẩm lại có ảnh chụp thành thần à?

Kết quả vừa vào diễn đàn, trợ lý Tôn đã sa mạc lời.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com