Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Chương 62



Trans: Thuỷ Tích

Trở lại phòng, Thẩm Liên vẫn như một con lười treo trên người Sở Dịch Lan.

"Sao anh tới đây?" Thẩm Liên tới gần bên giường, nghiêng đầu chạm vào bên vành tai người đàn ông.

"Rảnh rỗi." Sở Dịch Lan hơi lùi về sau, phát hiện Thẩm Liên vẫn chưa thả lỏng tay, vì thế vỗ nhẹ sau lưng y: "Còn em? Hai ngày này quay chụp suôn sẻ không?"

"Suôn sẻ." Thẩm Liên thấp giọng: "Em còn đang định đợi quay được hơn phân nửa sẽ quay về Cừ Đô xem anh."

Sở Dịch Lan: "Tôi đây không chờ được."

Thẩm Liên cười "hì hì" ra tiếng, "Không ổn rồi, Sở gia đã biết nói lời dễ nghe."

Sở Dịch Lan cọ lên chóp mũi Thẩm Liên, trong nháy mắt không muốn nhịn nữa.

Anh đỡ eo Thẩm Liên để người ta nằm lên giường. Ngay lúc phát hiện y lại mảnh khảnh hơn, bỗng dưng có một loại ham muốn thô bạo cùng phá hư rất kỳ quái nảy sinh từ dưới đáy lòng. Cộng thêm vì diễn vai lần này, tạo hình của Thẩm Liên càng non nớt, ăn mặc cũ kỹ mộc mạc, đúng là một đóa hoa trắng nhỏ lay động trong làn gió.

Đáy mắt Thẩm Liên tràn ngập sóng triều sau khi động tình, nhào lên bờ chính là hai chữ "sinh động". Nhưng vì Sở Dịch Lan dừng động tác lại, y nhíu mày tỏ vẻ bất mãn nhưng lại không thể nào hung dữ với anh được.

"Sao lại đáng thương thế này?" Sở Dịch Lan cười hỏi.

"Đáng thương cũng tốt." Sở Dịch Lan nói tiếp: "Dù sao chỉ đáng thương với một mình tôi."

Thẩm Liên sâu sắc cảm thụ, cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.

.

Tôn Bỉnh Hách ngâm nga, thau nhựa giá rẻ trong tay cũng trở nên vô cùng hợp mắt. Anh ta rửa mặt rất nhanh rồi trở lại phòng, nằm trên giường nghịch điện thoại vài phút, cuối cùng bình yên đi vào giấc ngủ.

Lúc trên đường tới đây sếp đã nói, ngày mai không vội làm việc, có thể ngủ bù một giấc.

Thậm chí anh ta đã cài chế độ im lặng, trừ phi trái đất hủy diệt thì không có gì cần phải mở mắt ra cả.

Thẩm Liên dựa sát Sở Dịch Lan ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại, trên người toàn là mồ hôi.

Tiếng động sột soạt, Sở Dịch Lan bắt lấy cánh tay Thẩm Liên, nhíu mày: "Sớm vậy?"

"Là đồng hồ sinh học của anh đột nhiên đình công." Thẩm Liên khàn giọng, "Em phải đi quay, anh cứ ngủ đi, lát nữa em nhờ Lý Dật đưa cơm lên cho anh."

Áo khoác vest sang quý bị ném tới chân giường, Sở Dịch Lan thật sự cảm thấy rất buồn ngủ. Lúc Thẩm Liên không ở bên người, anh đều ngủ rất ít, sẽ luôn kiếm chút chuyện gì đó làm, bây giờ đắm chìm trong mùi hương quen thuộc, thân thể như là muốn bù lại toàn bộ tiêu hao trở về.

Rèm cửa sổ chỉ kéo một lớp mỏng, ánh sáng vừa phải, Sở Dịch Lan nằm giữa ánh mặt trời, mặt mày bình thản.

Như vậy mới đúng, Thẩm Liên nghĩ thầm, người phải lẻ loi, cả người sương gió bước một mình trong đêm đen từ trước tới nay không nên là Sở Dịch Lan.

Nói là nhân vật phản diện, thật sự làm việc ác cũng là sau khi bị Trịnh Ca và Chu Đường Tư không ngừng lợi dụng. Họ biết rõ Sở Dịch Lan để ý thứ gì, khuyết thiếu thứ gì, lại tựa như dắt chó đi dạo vậy. Trịnh Ca hết lần này tới lần khác ném mồi nhử Sở Dịch Lan, vừa để mài giũa tác thành cho tình yêu oanh liệt của bọn họ, vừa ép người ta phải nóng nảy, còn nói thêm một câu "Anh thật sự là ác ma". Kết cục cứ theo lẽ thường, anh sẽ thắt cổ tự tử dưới ánh hào quang của vai chính.

Thẩm Liên nhớ tới đã thấy ghê tởm.

"Anh ngủ đi." Thẩm Liên nói khẽ.

Sở Dịch Lan nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Người tinh mắt đều phát hiện trước cửa nhà nghỉ có thêm bốn vệ sĩ mặc quần áo màu đen, hình như tối qua có người rất có địa vị vào ở. Mà Triệu Văn Thư lại dặn dò mọi người cứ yên tâm làm việc, đừng bàn tán về chuyện này.

Bắt đầu làm việc lúc tám giờ, nhân lúc ánh mặt trời chưa gay gắt, vội vàng bổ sung mấy màn ảnh.

Triệu Văn Thư phát hiện Thẩm Liên thật sự chẳng có một chút ý kiến nào trong quá trình quay chụp cả, chỉ cần anh yêu cầu hợp lý cho dù có nghiêm khắc cũng chẳng sao. Sau từng chút làm quen rồi hòa hợp, Triệu Văn Thư vô cùng vừa lòng với hiệu quả của những phân đoạn hoàn thành mang tới.

"Đưa lên rồi?" Thẩm Liên nhín thời gian hỏi Lý Dật đi từ khách sạn xuống.

Hai chân Lý Dật như nhũn ra: "Vâng, anh Thẩm..."

Thẩm Liên thấy cậu ta ấp a ấp úng, cười khẽ: "Không mắng cậu chứ?"

"Không..."

Lý Dật nhớ tới vừa rồi gõ cửa phòng, người đàn ông đứng ở cửa có vóc người thon dài, gần như tựa lên trên khung cửa, nhìn gần mặt mày rất thu hút nhưng không có chút biểu cảm nào, dùng ánh mắt như quan sát con mồi để nhìn mình, cuối cùng mới thản nhiên nói câu: "Đặt trên bàn."

Thẩm Liên đợi hơn một tiếng mới bảo Lý Dật đưa cơm, lúc này Sở Dịch Lan đã tỉnh. Lại nói tiếp, đây là lần đầu anh và Lý Dật gặp nhau. Khi trước, Lý Dật hoặc là lái xe đi theo phía sau, hoặc là bị sắp xếp đi làm chuyện khác, chưa từng nhìn thấy người thật Sở Dịch Lan.

Mà về chuyện dường như Thẩm Liên có qua lại với một ông chủ lớn, Lý Dật kín miệng cũng không hỏi nhiều.

"Chỉ là hình như vị trong phòng anh có địch ý với tôi?"

"Bình thường, cậu là nam mà."

Lý Dật: "?"

"Cạnh tranh giống đực, hiểu không?" Thẩm Liên giải thích: "Cậu có thể an toàn đi xuống chứng tỏ đánh giá của anh ấy dành cho cậu là 'vô hại'."

"Nghe hơi tổn thương đó anh Thẩm."

Thẩm Liên vô cùng vui vẻ.

Cả buổi sáng, Thẩm Liên đều rất bận, nghĩ muốn bớt chút thời gian trở về phòng nhìn xem cũng không có trống. Trái lại, Sở Dịch Lan lại thả lỏng ngồi ở đầu giường lật xem kịch bản mà Thẩm Liên đã ghi chú về vai diễn của mình.

Mãi cho đến mười một giờ rưỡi, cách vách mới có tiếng động truyền đến.

Sở Dịch Lan mở cửa ra, nhìn thấy Tôn Bỉnh Hách còn buồn ngủ, trong tay bưng thau nhựa.

"Buồng vệ sinh trong phòng không dùng được?"

"Chật hẹp quá." Tôn Bỉnh Hách nói: "Bên ngoài rộng rãi hơn."

"Trợ lý Tôn, nơi này quá nóng." Sở Dịch Lan nói: "Hình như chúng ta không chuẩn bị quần áo."

Tôn Bỉnh Hách lập tức tỉnh táo lại, "Giao cho em đi sếp."

Tuy nhiên, trợ lý Tôn đã đánh giá thấp mức độ cằn cỗi của nơi này. Anh ta tìm một vòng khắp thôn trấn, thật ra cũng tìm được hai cửa tiệm bán quần áo nam. Nhưng dù là nhãn hiệu hay kiểu dáng đều đã tới mức làm người ta tuyệt vọng.

Lúc Tôn Bỉnh Hách xách hai túi nhựa màu trắng về, đúng lúc Thẩm Liên kéo bàn cái bàn, bày đồ ăn ra, "Mau mau mau, nóng hổi."

Sở Dịch Lan nhìn chằm chằm hai túi nhựa đó: "Đây là quần áo cậu chuẩn bị?"

Tôn Bỉnh Hách không muốn thừa nhận, "Em..."

"Để tôi xem xem." Thẩm Liên nhận cái túi rồi lấy quần áo bày ra. Quần đùi vải thô màu nâu cùng với áo thun màu trắng ngắn tay, cảm giác hình như vải bông, "Cũng được lắm, buổi chiều anh mặc bộ này, em dẫn anh đi bắt cá."

Sở Dịch Lan nhướng mày: "Không quay phim?"

"Em khắc khổ nỗ lực, tranh thủ được nghỉ nửa ngày không quá đáng chứ hả?"

Sự thật là, Thẩm Liên vừa mới há mồm, Triệu Văn Thư đã đồng ý rồi, không hoàn toàn bởi vì Thẩm Liên quay tốt mà còn bởi vì "Nhà đầu tư thật to" của anh ta nữa.

Tuy Sở Dịch Lan biểu hiện không quá để ý với mấy thứ này nhưng dù sao cũng là con cháu nhà giàu, chưa từng mặc quần áo giá rẻ như vậy. Nhưng nghĩ tới buổi chiều có Thẩm Liên cùng mình cho nên anh có thể tiếp thu được.

Thẩm Liên dẫn Sở Dịch Lan rời đi từ cửa sau, không gặp phải nhân viên công tác.

Đạo diễn Triệu tỏ vẻ, hai người cứ yên tâm đi chơi đi, nếu gặp phải người của đoàn phim xem như tôi thua.

Buổi chiều ở trấn nhỏ rất yên tĩnh, Thẩm Liên đã hỏi thăm trước, từ nơi này đi về phía Đồng ba cây số là nơi gặp nhau giữa hai con sông, có rất nhiều tôm cá.

Thậm chí Thẩm Liên đã chuẩn bị lưới bắt cá và xô nhỏ.

Tôn Bỉnh Hách đi theo phía sau một khoảng, cảm thấy cảnh tượng trước mặt tựa như giấc mơ.

Vị sếp rong ruổi giới kinh doanh, lạnh lùng dũng mãnh của anh ta, thật sự mặc quần đùi cùng áo ngắn tay, tay trong tay với Thẩm Liên giẫm lên đồng cỏ bị phơi nắng tới héo úa, muốn đi bắt cá.

Đợi tới bên bờ suối nhỏ, Tôn Bỉnh Hách chỉ huy vệ sĩ dựng dù che nắng lên. Ban đầu Sở Dịch Lan còn do dự nhưng bị Thẩm Liên túm một cái đã đi theo y xuống nước.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com