Hôm nay Triển Thiểu Huy không dẫn cô đi đánh bài mà dẫn cô ra ngoại ô săn bắn, Cố Hạ đứng bên ngoài câu lạc bộ có kiến trúc đặc biệt khoa trương, có hơi bất ngờ, vừa đi cùng Triển Thiểu Huy vào trong vừa hỏi: “Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Hình như tôi cũng không làm được việc gì.”
Triển Thiểu Huy mặc một bộ đồ thể thao, “Tôi thấy võ nghệ của Long Trạch rất tốt nên muốn hẹn anh ta đến thử trình độ bắn súng một chút, mỗi ngày anh ta đều triền miên cùng bạn gái của mình, hai người rất khó chia lìa, tôi cũng chỉ có thể gọi bạn gái của anh ta đi cùng, nếu không thì anh ta không đi được. Tôi nói sẽ dẫn cô tới, đỡ phải khiến cho Tiết Đồng thấy nhàm chán.”
Nửa phần trước anh nói thật, còn đằng sau hử, trên thực tế là nói với Long Trạch thế này, “Long Trạch, anh đem cô gái của anh theo đi.”
Long Trạch thì không sao cả nhưng vẫn hỏi một câu: “Vì sao? Không phải anh muốn gọi mấy người anh em của anh sao, tôi mang theo Tiết Đồng hình như không tiện lắm.”
“Rât tiện.” Triển Thiểu Huy nói, “Anh không mang theo phụ nữ, làm sao tôi có thể mang theo người của tôi?”
Cố Hạ cũng tin lời Triển Thiểu Huy nói, may mà không phải người khác, cô và Tiết Đồng cũng dễ trò chuyện với nhau. Đây là một câu lạc bộ tập bắn khá lớn, có cả khách sạn nhà hàng, massage thư giãn đủ mọi thứ. Trong phòng tập bắn được cách âm rất tốt, còn có thể chống đạn; gạch cùng màu với màu đất, hai bên hành lang cây cối xanh tốt thoáng đãng, thảm cỏ thật lớn, trong mùa này mà vẫn xanh mướt, không biết phải tốn kém bao nhiêu công sức.
Triển Thiểu Huy hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này, một nhân viên thạo việc dẫn anh cùng Cố Hạ vào bãi tập bắn, hôm nay bọn họ bao cả bãi tập bắn này nên vừa có thể tập bắn ngoài trời vừa có phòng riêng, trong câu lạc bộ đã có vài người quen mặt, Trịnh Giang Hà và Mục Bằng đều mặc đồ thể thao, đang thử súng; Long Trạch và Tiết Đồng ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ, cùng thân mật trò chuyện, trước mặt bày biện thức ăn vặt cùng nước uống, nhìn thấy Triển Thiểu Huy tới Long Trạch vẫy tay chào hỏi anh.
Triển Thiểu Huy và Cố Hạ cùng đi đến, cười nói với Long Trạch: “Thế nào, sao không đi thử súng, xem ra anh nắm rất chắc phần thắng nhỉ?”
Thật sự Long Trạch không hề có hứng thú đấu súng với người khác, chỉ là bị Triển Thiểu Huy ba lần bốn lượt mời đến. Giờ đây anh ta cũng đang tính định cư ở thành phố C, quen thêm nhiều bạn trong thành phố này cũng có lợi, trước mắt anh ta cũng không quen biết nhiều người, công ty mới mở cũng vừa khởi sắc, Triển Thiểu Huy lại mười phần trượng nghĩa, giúp anh ta tạo thêm nhiều quan hệ trong việc kinh doanh của mình, theo con đường của mình giúp Long Trạh mở rộng thị trường, còn giới thiệu vài đơn đặt hàng cho công ty anh ta, những phương diện khác cùng giúp đỡ anh ta không ít. Long Trạch thật sự không thể từ chối nên mới đồng ý, anh ta nửa đùa nửa thật nói, “Tôi đang đợi anh tới, nếu không Tiết Đồng một mình ở đây không phải rất nhàm chán sao?”
“Anh ra chơi đi.” Tiết Đồng đẩy anh ra, cười hì hì nói: “Em cùng Cố Hạ đứng một bên xem các anh chơi.”
Triển Thiểu Huy cũng thật sự muốn so tài với Long Trạch, võ nghệ của anh ta ở làng du lịch vùng ngoại ô hôm đó rất giỏi, tốc độ cực nhanh, cũng đoán trước được kĩ thuật bắn súng của anh ta nhất định là không tệ. Hai người đàn ông đi về phía trước, chọn súng ống, cộng thêm Trịnh Giang Hà và Mục Bằng, bốn người quyết định cùng so tài.
Trước khi so tài, Triển Thiểu Huy vẫy vẫy tay với Cố Hạ, Cố Hạ cũng cảm thấy hứng thú, “Đi, chúng ta đến xem bọn họ bắn.”
Mỗi người bắn mười phát, lúc còn nhỏ Triển Thiểu Huy đã khổ luyện bắn súng, tuyệt đối không hề thua kém những tay súng chuyên nghiệp, mỗi một viên đạn đều bắn trúng hồng tâm, đến khi cuộc so tài chấm dứt, Mục Bằng thở dài, “Đánh bài thua trong tay anh còn chưa tính, không ngờ bắn súng cũng thua bởi anh.”
Lời nói của Mục Bằng là nói với Long Trạch, trước đó đại ca thuyết phục anh đánh cược với Long Trạch, đánh cược ba ván không thắng được ván nào, Mục Bằng thua tâm phục khẩu phục, lúc ấy mới biết danh hiệu thần bài của Long Trạch không phải là giả. Cố Hạ là người ngoại đạo, chợt nghe thấy tiếng súng vang lên bang bang, tấm bia bị dời đi rất xa, không biết kết quả thế nào, hỏi Tiết Đồng: “Kết quả thế nào?”
“Tôi cũng không biết.” Tiết Đồng cười cười, dường như cô ấy không quan tâm đến kết quả chút nào.
Trịnh Giang Hà đi tới, nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của Cố Hạ, nói: “Tất nhiên là tôi không bằng đại ca, nhưng mà Long Trạch lại ngang tài ngang sức với đại ca.”
Đối với kết quả này Triển Thiểu Huy không thấy vui cũng không thất vọng, “Đã lâu rồi không gặp được người nào ngang tài.”
Vẻ mặt Long Trạch lại rất thoải mái, “Kĩ thuật bắn súng của anh rất tốt.”
“Loại yêu mến này không phải là kiểu yêu mến kia.” Cố Hạ đứng bên cạnh Tiết Đồng, nói: “Tiết Đồng, cô không ngại chứ!”
Tiết Đồng nhìn bọn họ mím môi cười, cô không biết bọn họ đã phát triển đến bước nào, chỉ cảm thấy hai người rất thú vị. Long Trạch ở bên kia cũng rất thỏa mãn, kéo lấy tay cô ấy, hai người cùng nhau xì xào bàn tán.
Tất nhiên Triển Thiểu Huy biết rõ Cố Hạ có ý gì, lúc nãy nghe Cố Hạ nói vậy còn thấy vui một chút, bây giờ mới triệt để ngộ ra mình đã sai rồi, trong lòng lại có chút khó chịu. Chẳng qua đây cũng không phải lần đầu tiên Cố Hạ làm cho anh khó chịu, trước mắt, Triển Thiểu Huy còn có chuyện khác cần chú ý, chẳng thèm so đo với cô gái này.
Trong sân có rất nhiều cameras, quay trọn quá trình bắn, Triển Thiểu Huy cùng các anh em của anh xem lại đoạn ghi hình Long Trạch bắn, đã có kết quả thống kê, tỉ lệ bắn trúng mục tiêu của Long Trạch cao hơn một chút, chỉ là một chút chênh lệch rất nhỏ nhưng tốc độ bắn lại chậm hơn anh bảy giây, tính toán tổng thể thì Triển Thiểu Huy hơn một chút. Long Trạch còn đang ở trong phòng thay đồ, ngay cả Tiết Đồng cũng không có ở đây. Triển Thiểu Huy nhìn vào màn hình, hỏi Trịnh Giang Hà, “Cậu thấy thế nào?”
“Động tác của anh ta rất nhanh nhẹn, nói thật, đại ca, quá trình hoàn thành thoạt nhìn thoải mái hơn anh một chút. Anh xem đoạn này đi…” Trịnh Giang Hà phân tích đoạn ghi hình, “Anh ta vì tránh không để cho thùng nước kia xối lên người, tránh qua, tránh lại, động tác cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi cuối cùng anh ta lại có thể bắn trúng tấm bia kia.”
Triển Thiểu Huy có hơi choáng, “Nếu là tôi thì tôi sẽ không làm được, động tác của anh ta thật sự cực kì nhanh, nhưng lúc nãy thoạt nhìn thì động tác của anh ta lại có vẻ chậm, không biết đã dùng hết toàn lực hay chưa.”
“Đại ca, tốc độ của một động tác nhất thời cũng không nói lên được gì, tốc độ chỉ chậm hơn anh bảy giây, đây đã là chuyện hiếm thấy, dù cho nhị ca có trở về cũng không đạt được tốc độ này.” Mục Bằng đứng bên cạnh vừa cười vừa nói: “Cuối cùng vẫn là anh thắng.”
Long Trạch thay quần áo xong cũng đã trở lại, đến nhìn bảng thành tích, cười nói: “Rất hiếm khi gặp được người như anh Triển đây, bội phục.”
Triển Thiểu Huy cũng không nhìn đoạn ghi hình kia nữa, đi tới cười nói: “Là tôi rất hiếm khi gặp được người như anh mới đúng, trong tình huống này vẫn tránh được thùng nước.”
“Đang mùa đông, xối lên người rất lạnh.” Long Trạch tỏ ra không để ý lắm, ôm nả vai Tiết Đồng, ngồi xuống ghế sofa trong phòng nghỉ, gọi người bán hàng mang
Mục đích so tài đã đạt được, chẳng qua là mấy người kia còn nghiện, Mục Bằng cùng Trịnh Giang Hà vẫn còn cầm súng bắn, Triển Thiểu Huy nhìn thoáng qua Cố Hạ ngồi bên kia không có việc gì làm, đứng lên, gọi Cố Hạ, “Lại đây, tôi dạy cô chơi.”