Triển Thiểu Huy ôm lấy cô, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, “Cảm ơn cái gì? Đi quá vội nên chưa mua được quà cho em, hoa hồng này cũng là do tiếp viên hàng không chuẩn bị.” Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Bây giờ mới 10h30, muốn quà sinh nhật gì, anh dẫn em đi mua ngay.”
Cố Hạ nói không cần, thời gian cũng không còn sớm, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Triển Thiểu Huy, không muốn để anh thêm vất vả, Triển Thiểu Huy chỉ cười, “Quà sinh nhật nhất định phải tặng, trước kia em cũng từng tặng anh quà sinh nhật, có qua có lại. Vả lại một năm chỉ có một lần, anh không ngại em đòi hỏi một chút.”
Cố Hạ nghĩ nghĩ, “Hôm nay em đã mua quà sinh nhật rồi, vậy anh trả tiền cho em là được, coi như là anh tặng.” Cố Hạ kéo tay Triển Thiểu Huy vào phòng ngủ, lấy chiếc lắc tay thủy tinh ra, quơ quơ trước mặt Triển Thiểu Huy, “Đẹp không? Có một lần đi dạo cùng với Từ Lộ Lộ trong trung tâm mua sắm liếc thấy chiếc lắc này, lúc ấy cảm thấy rất đắc nên không nỡ mua. Hôm nay lại đi dạo trong trung tâm mua sắm, thấy vẫn còn thích nó nên đã mua, có phải rất đẹp không?”
Anh thản nhiên cầm những thứ quý giá ấy lên, kim cương màu sắc rực rỡ còn lớn hơn cả một hạt ngô, thiết kế tinh xảo, Cố Hạ nhìn chúng dưới ánh đèn lấp lánh, gần như muốn hoa cả mắt lên, đẹp nói không lên lời, bởi vì mỗi một món trang sức đều có điểm đặc biệt riêng, quý đến mức Cố Hạ không dám chạm đến, Cố Hạ sững sờ nhìn chúng, nửa ngày cũng không dám cầm lên, Triển Thiểu Huy ở bên cạnh nói: “Thích cái nào?”
Môi Cố Hạ khẽ động nhưng cũng không thể nói nên lời.
Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng vén tóc mai qua một bên cho cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Nếu như không chọn được thì để anh chọn giúp em.”
Anh chỉ ngón tay, “Cái này, cái này…Gói lại cho tôi.”
“Không cần đâu.” Cố Hạ nhẹ nhàng kéo tay anh, Triển Thiểu Huy ghé sát vào tai cô cười, “Vậy tự em chọn đi, để bọn họ giúp em đeo vào.”
Cố Hạ nhìn những món trang sức rực rỡ kia, sáng lạn giống như pháo hoa trên bầu trời, cô nhìn thật lâu, cuối cùng lưu luyến dời ánh mắt đi, nhỏ giọng gọi anh, “Triển thiếu…”
Cô đã thật sự yêu anh, không biết bắt đầu từ khi nào, thân thể dưới sự điều khiển của anh càng lúc càng nhẹ, thì ra đây là tình yêu, thân thể giao hòa với nhau, hai tâm hồn quấn lấy nhau, hai người ở bên nhau mang lại muôn ngàn vui sướng.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại thì bên ngoài trời đã sáng tỏ, Cố Hạ giãy giụa muốn nhìn đồng hồ, nhớ tới hôm nay còn phải đi làm, Triển Thiểu Huy ôm cô thật chặt làm cho cô khó mà nhúc nhích được, trừng phạt khẽ cắn vào vành tai cô, “Nếu em đã không còn sức đi làm nữa thì chi bằng cứ cho ông chủ của em ăn no rồi nói sau.”