Cố Hạ không biết có phải mình nên rời khỏi thành phố này để cho người khác không phải gặp phiền toái hay không, trong lòng tràn ngập tức giận, Triển Thiểu Huy muốn cảnh cáo cô phải cách xa Nghiêm Hướng Vĩ một chút, lần này chỉ là đụng hư xe, lần sau sẽ là thế nào Cố Hạ cũng không dám tưởng tượng. Cố Hạ đã ở bên anh lâu như vậy, không phải không biết rõ thế lực sau lưng anh, cô tức đến nỗi cơm trưa cũng không muốn ăn, chỉ nuốt vài miếng rồi trở về văn phòng. Nghiêm Hướng Vĩ gọi điện tới, “Chuyện của anh xong rồi, đang đợi công ty bảo hiểm bồi thường.”
Cố Hạ áy náy, “Cũng may anh không bị thương, cũng tại vì em mới bị như vậy, rất xin lỗi.”
“Em có cái gì mà phải xin lỗi? Tuy hôm qua anh đưa em về nhà nhưng không liên quan một chút nào cả, em đừng buồn.” Nghiêm Hướng Vĩ dừng một chút, “Nhưng mà vận may của anh coi như cũng không tệ.”
“Anh thật là lạc quan.” Cố Hạ nhàn nhạt nói, trong lòng cảm thấy rất áy náy, chuyện này không phải là vận may không tệ mà là Triển Thiểu Huy chưa làm đến cùng.
“Nếu nhìn đến mặt tốt thì chiếc xe của anh bị đụng nhẹ nhất trong mấy chiếc, có chiếc xe đụng đến biến dạng hoàn toàn, lái xe tử vong tại chỗ. Bây giờ say rượu đúng là hại chết người, đụng một lúc vào năm sáu chiếc xe, anh không bị thương đương nhiên là may mắn nhất rồi.” Nghiêm Hướng Vĩ nhắc nhở cô, “Nếu em rảnh thì hãy luyện lại kĩ thuật lái xe đi, không những giúp mình tuân thủ luật giao thông mà còn để đề phòng người khác lái ẩu, những người xung quanh em chưa chắc đã tuân thủ luật, vả lại cũng không nhất định tỉnh táo khi lái xe.”
“Cái gì mà say rượu?” Cố Hạ bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của anh, “Không chỉ đụng vào một chiếc xe của anh thôi sao?”
Trong xe lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh như vậy khiến cho Cố Hạ cảm thấy xấu hổ, cơ thể cứng ngắc ngồi cạnh Triển Thiểu Huy, mặt có vẻ hơi sợ, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không cần.” Triển Thiểu Huy rít ra hai chữ lạnh toát từ trong kẽ răng, mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Cố Hạ lén liếc mắt nhìn anh, thấp giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua tôi rất xin lỗi, bạn của tôi xảy ra chuyện, tôi tưởng anh làm cho nên…”
Ban đầu Triển Thiểu Huy thấy cô gọi điện thoại đến vốn rất vui mừng, kết quả nghe thấy như vậy, khi cúp điện thoại thì ném ngay vào góc tường, điện thoại vỡ tan thành năm bảy mảnh, lúc ấy Mục Bằng đứng bên cạnh không dám nói lời nào.
Trên đời này chỉ có một người phụ nữ như vậy, cô nói câu nào cũng có thể làm cho người ta nổi giận, hận không thể xé xác cô ra, nhưng mà nhìn thấy hình bóng của cô thì trong lòng lại dịu đi, không thể hận cũng không thể giận được nữa. Tối nay khi cơm nước xong, trở về nhà cùng bọn Vệ Nam thì nhìn thấy có người ngồi ven đường, rõ ràng không thấy rõ mặt nhưng dù chỉ có một nét tương tự cũng thấy bất an, phải quay ngược trở lại nhìn thật kĩ.
“Ngày hôm qua Nghiêm Hướng Vị bị tai nạn xe cộ, mạng người là quan trọng, anh lại trả lời như vậy nên tôi tưởng rằng…” Cố Hạ ngậm miệng lại, nói lời xin lỗi với anh, “Thật sự xin lỗi.”
Hàng mi của Triển Thiểu Huy chớp chớp, không tỏ thái độ gì, đợi một lát sau không nghe thấy cô nói gì nữa mới mở miệng buồn bực giận dỗi nói: “Em chỉ nói một câu xin lỗi là được à?”
“Vậy anh muốn thế nào mới được đây?” Cố Hạ khó hiểu hỏi, muốn gì cô cũng sẽ làm.
Dường như Triển Thiểu Huy không tình nguyện nói một tiếng “Thôi đi.”, rồi lại quay đầu sang nhìn cô, dường như không biết nên nói gì, không gian trong xe nhỏ hẹp, yên tĩnh đến nỗi cảm thấy xấu hổ, Cố Hạ nghiêng đầu về phía cửa sổ xe, bụng lại đau đớn co rút mãnh liệt, Cố Hạ đau đến nỗi thở dốc, kìm lòng không được gập người lại, cố hết sức chống lại cơn đau này, ngay cả tay Triển Thiểu Huy đã đặt lên vai mình cũng không biết.
Dường như anh cũng rất căng thẳng, “Đau lắm hả?”
Cố Hạ cắn răng, đến khi hơi đỡ một chút mới nói: “Không sao, đỡ hơn rồi.” Đau bụng kinh cũng không tính là chuyện lớn, vài ngày nữa chẳng phải sẽ không có gì nữa sao, lúc này Cố Hạ mới biết mình và Triển Thiểu Huy đã ngồi rất gần nhau, cô hơi dịch người sang bên cạnh tỏ rõ thái độ của mình.
Triển Thiểu Huy cũng không miễn cưỡng, thu hồi cánh tay của mình lại, rất tự nhiên nói: “Trước kia hình như không như vậy.”
Trước kia khi còn ở bên cạnh Triển Thiểu Huy, mỗi lần ngày ấy đến là tinh thần lại không được tốt lắm, bụng có hơi đau nhưng không tính là rất đau, khi đó Triển Thiểu Huy xót cô, mấy ngày ấy đều không cho cô đi làm, Cố Hạ cũng rất vui vẻ ở nhà. Ngược lại hai năm qua đau bụng kinh rất dữ dội, vào mấy ngày ấy không hề muốn đi làm, chỉ muốn nằm trong ở chăn ấm, nhưng mà còn phải đi làm, lấy lí do này mà xin nghỉ là điều không tưởng. Cô khẽ cúi đầu không nói lời nào, Triển Thiểu Huy ngồi cạnh vừa giận dỗi vừa châm chọc nói: “Không có việc gì làm hay sao mà chạy lung tung ra ngoài? Vừa mới chạy đã qua mấy năm, tiền thì không kiếm được bao nhiêu ngược lại thân xác trở nên thế này, cũng không biết em có biết tính không nữa.”
Cố Hạ muốn nói “Còn không phải bị anh ép sao.”, nhưng mà thật sự tinh thần không được tốt lắm, cũng không muốn mở miệng nữa, trừng mắt nhìn anh tỏ vẻ bất mãn. Triển Thiểu Huy cũng không muốn hai người cãi nhau không vui vẻ gì, thấy thân thể của cô không thoải mái, chuyển chủ đề: “Thật sự không đến bệnh viện sao?”
Cố Hạ ỉu xìu lắc đầu.
“Vậy em ngủ đi, đến nơi anh gọi em.” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy dịu dàng như nước.
Nơi này cách chỗ ở của cô khá xa, Cố Hạ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dù cô có mở mắt thì cũng không biết nói gì với Triển Thiểu Huy, trong xe rất yên tĩnh, lái xe lái rất vững, nếu không phải bụng truyền đến từng cơn đau thì có lẽ Cố Hạ sẽ ngủ thiếp đi. Một lát sau chợt nhớ ra điều gì đó, mở to mắt nhìn biển quảng cáo bên ngoài, lúc này mới nhớ hâu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa, cô đột nhiên kêu lên, “Dừng xe.”