Cố Hạ biết cô và Triển Thiểu Huy không thích hợp, nhất là nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của Triển Thiểu Huy trong cuộc họp báo thì càng nhìn rõ sự chênh lệch hơn, từng động tác vươn tay nhấc chân của anh đều rất trầm ổn ưu nhã, khí phách cùng vẻ sắc bén tản ra khắp nơi, anh đứng trên cao trước đám đông, từ trước đến giờ đều có thói quen được người khác nịnh nọt, không thích nhân nhượng ai, chỉ thích người khác nhân nhượng mình; có đôi khi nói chuyện với người khác cũng rất miễn cưỡng, bởi vì anh luôn có tư chất như vậy. Mà Cố Hạ chỉ là một người phụ nữ bình thường trong đám người, vì cuộc sống vì tương lai mà không ngừng cố gắng, không thích hợp đứng trước mặt mọi người cùng anh.
Lúc làm việc vẫn bận rộn như trước, nhưng mà người đi làm cũng có lúc rảnh rỗi, lúc cùng tán gẫu với bọn họ, Cố Hạ nghe thấy ba chữ “núi Lạc Vân”, nghe xong vài câu đứt quãng, Cố Hạ mở miệng hỏi: “…sắp đi ra ngoại ô chơi sao?”
“Đúng vậy đấy, cô không thấy thông báo trong công ty sao? Tuần này phòng chúng ta tổ chức đi chơi ở núi Lạc Vân vào tối thứ sáu, còn được tắm suối nước nóng nữa nha.”
Còn có một giọng nói khác phàn nàn, “Tôi nói này công ty chúng ta cũng thật keo kiệt, tổ chức đi du lịch ở nơi gần như vậy, mang theo người nhà còn phải tự trả tiền, tôi đã đến núi Lạc Vân rất nhiều lần rồi…”
“Biết chỗ chơi thì cũng không tệ, nghe nói tính vào chi phí của công ty, còn nghe nói tìm được một bãi tắm nước nóng không tệ…”
“Cảm ơn đã khen ngợi, tôi đã từng họp qua cách phối màu.” Trần Mộ không khiêm tốn chút nào, cô ấy chủ động duỗi tay ra với cô, “Tôi tên là Trần Mộ, hôm nay chúng ta làm quen đi.”
Sự nhiệt tình cùng hào phóng của cô ấy khiến cho Cố Hạ rất thoải mái, cười bắt tay với cô ấy, “Tôi tên là Cố Hạ, Cố trong cố ý, Hạ trong mùa hè.”
“Được làm quen ở đây thật vui.” Trần Mộ ý tứ sâu xa nói, kéo người đàn ông đang đứng bên cạnh qua, “Đây là chồng của tôi, Vệ Nam.”
“Chào anh.” Cố Hạ chào hỏi với anh ta, càng nhìn càng cảm thấy anh ta quen, nhưng mà lại không thể nghĩ ra, “Có phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”
Vệ Nam cười, “Đã từng gặp, tháng trước tôi cùng Trần Mộ đi mua quần áo ở trung tâm mua sắm, gặp cô trong một cửa hàng thời gian độc quyền.”
Anh ta nhắc lại địa điểm, Cố Hạ nhớ ra, “Thì ra là anh, không ngờ lại gặp lại ở đây.”
Cố Hạ không thể không thừa nhận Trần Mộ rất biết cách chọn đồ, cửa hàng này ngoại trừ khăn quàng cổ còn bán quần áo dân tộc, Trần Mộ tiện tay chọn, mỗi một bộ mặc vào người đêu rất hợp. Cố Hạ chọn khăn quàng cổ xong lại chạy sang trước cửa hàng bên kia tìm đồng nghiệp của mình hỏi ý kiến, cuối cùng quyết định mua, trả tiền xong nhìn vợ chồng Vệ Nam nói lời tạm biệt, “Được làm quen với hai người thật là vui, chúng tôi còn muốn đi dạo nơi khác nữa, đi trước đây, hy vọng lát nữa có thể gặp lại.”
“Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội gặp lại.” Trên mặt Vệ Nam mang một nụ cười nhàn nhạt.
Cố Hạ cũng không phải rất muốn như vậy, nói đùa với bọn họ vài câu rồi sau đó cùng đồng nghiệp sang một cửa hàng khác, Trần Mộ hỏi Vệ Nam: “Sau này cô ấy sẽ là chị dâu sao?”
Vệ Nam khẽ gật đầu, “Chắc là thế, đại ca đã tính đến chuyện kết hôn.”
“…không tồi, cô ấy là người rất thân thiện.” Trần Mộ cảm khái nói, “Anh cũng biết trước đây đại ca đã chuẩn bị đính hôn với Lạc tiểu thư, thật sự làm cho em cảm thấy áp lực rất lớn, ngay cả đánh bài em cũng không dám đánh cùng cô ta.”
...
Trấn này khá náo nhiệt nhưng lại không lớn, vòng vo một lúc Cố Hạ gặp lại vợ chồng Vệ Nam, lúc này Cố Hạ đã đi đến cửa ra vào của bãi tắm, đi cùng cô không phải chỉ có vài đồng nghiệp mà là một đại đội đồng nghiệp, đều gặp được nhau trong trấn. Không đợi cho Cố Hạ và vợ chồng Vệ Nam chào hỏi thì đã có người đi trước cô một bước, là sếp của cô, cười ha hả đi qua, “Tổng giám đốc Vệ hôm nay cũng tới đây chơi sao? Thật là trùng hợp.”
Mấy người đàn ông giả vờ rất thân quen nói chuyện với nhau, hiển nhiên Trần Mộ ở bên cạnh cũng không thể chen lọt vào câu nào, cũng ra vẻ không thích, đi đến nói với Cố Hạ, “Vừa mới đi một lúc đã gặp, trấn này thật là nhỏ.”
Vệ Nam cũng mở miệng, “Mời nhau không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, hay là thừa dịp này tối nay cùng dùng cơm đi.”
Một là Vệ Nam cảm thấy trùng hợp, hai là cũng biết trước mắt đại ca vẫn còn giằng co với Cố Hạ nên quyết định nhân cơ hội này cải thiện quan hệ cho hai người. Cố Hạ không biết vì sao hai người kia lại nhiệt tình như vậy, ra ngoài chơi mà thôi, vừa gặp mặt đã mời cơm, nhưng lại không thể từ chối, cũng không cho suy nghĩ, sếp cô mở miệng trước, “Cố Hạ, thì ra cô quen với tổng giám đốc Vệ sao, đây chính là một khách hàng lớn của công ty chúng ta, bình thường chúng ta có muốn cũng không gặp được.”
“Cũng vừa mới quen hôm trước.” Cố Hạ thấy tư thái Vệ Nam nói chuyện với mấy vị sếp cũng biết địa vị của người này không thấp, lúc này có rất nhiều người, càng không tiện từ chối nên đồng ý.
Lưu lại cách liên lạc của nhau xong, Vệ Nam cười đến nỗi gần như mang theo một ý tứ khác, “Vậy thì tối nay không gặp không về, chúng tôi đi dạo xong sẽ đến tìm cô.”
Đến hơn 6h tối, Trần Mộ gọi điện thoại tới nói lái xe đứng trước cửa bãi tắm đón cô, xe hơi đi đến một bãi tắm suối nước nóng khác, lúc Cố Hạ nhìn cửa chính rất khí phái lại không mất đi phần tao nhã của bãi tắm thì tim đập loạn xạ, đây không phải là bãi tắm của Triển Thiểu Huy sao?
Cô chỉ nghĩ là trùng hợp ngẫu nhiên, bãi tắm của Triển Thiểu Huy thuộc loại xa hoa nhất nhì ở đây, kẻ có tiền tất nhiên là tới nơi này tiêu xài. Nhưng lúc vào trong nhà hàng ngồi xuống thấy Trịnh Giang Hà từ ngoài cửa đi vào, gọi Vệ Nam một tiếng “nhị ca” thì rốt cuộc Cố Hạ cũng hiểu tại sao bọn họ lại mời cô đến, thì ra Vệ Nam chính là Lão Nhị mọi người vẫn nhắc tới.
Lúc này Cố Hạ ngồi xuống cũng không xong mà đi cũng không được, “Tôi không biết…các anh…”
“A, thì ra cô chưa gặp nhị ca của tôi, trước kia anh ấy ở nước ngoài theo đuổi vợ.” Trịnh Giang Hà có vẻ thân thiện nói.
“Cũng bởi vì trước kia chưa từng gặp cho nên hôm nay mới mời cô ấy đến dùng cơm.” Vệ Nam đứng lên tự mình rót một ly trà cho Cố Hạ, “Hai ngày trước có người gửi tới mấy món ăn thôn quê, là mấy loại thực phẩm tự cung tự cấp từ trên núi nên Lão Tam đặc biệt mời mọi người tối nay đến ăn; có đầu bếp người bản địa nấu, mấy món quê cha đất tổ này cũng không tệ, mặt khác còn có cả tôm hùm, cam đoan cô sẽ thích.”
Vệ Nam nhiệt tình như vậy cũng làm cho Cố Hạ không thể nói gì nữa, lại nghe thấy Trịnh Giang Hà nói: “Đêm nay đại ca có tới không? Vừa rồi Tiểu Ngũ gọi điện cho tôi nói chỉ có một mình cậu ấy tới, đại ca không muốn đi.”
“Không phải Cố Hạ chỉ vừa mới tới thôi sao? Tôi vẫn chưa nói cho anh ấy biết.” Vệ Nam lại nhìn về phía Cố Hạ, “Yên tâm, đại ca mà biết cô đến đây thì nhất định anh ấy sẽ tới.”
“Chắc là anh ấy bận việc…” Cố Hạ cảm thấy Triển Thiểu Huy không tới cũng tốt.
“Cô không cần phải đau lòng cho anh ấy như vậy, có bận cũng phải gọi anh ấy đến.” Vệ Nam ngắt lời cô, còn cười ha hả hỏi: “Cô gọi điện cho anh ấy hay là tôi gọi cho anh ấy đây?”
Cố Hạ túng quẫn, hình như bọn họ tưởng rằng quan hệ của cô và Triển Thiểu Huy rất tốt, cảm thấy đâm lao thì phải theo lao, do dự một lúc rồi nói: “Hay là đừng gọi…”
“Tôi cũng thấy không nên gọi.” Trịnh Giang Hà nói chen vào, “Ngày mai chúng ta hãy cho anh ấy biết để anh ấy tức chết, ai bảo cuối tuần ra ngoại ô chơi anh ấy lại không chịu đi.”
Cố Hạ cố gắng di dời sự chú ý khỏi Vệ Nam nhưng lời nói của Vệ Nam vẫn cứ lọt vào tai cô, trong lòng bắt đầu không kiềm được đoán xem Triển Thiểu Huy ở đầu dây bên kia nói gì, cuối cùng nghe thấy Vệ Nam nói: “Quên đi, nếu anh thật sự không muốn tới thì cứ về nhà mà ngủ, chúng em bên này sẽ chơi thật vui vẻ. À, quên mất không nói cho anh biết Cố Hạ cũng có ở đây, chúng em sẽ giúp anh quan tâm đến cô ấy, không nói nữa, cúp máy đây.”
Vệ Nam cứ cúp máy như vậy, “Anh ấy không tời cũng tốt, đỡ phải thiếu tôm hùm vì anh ấy đến, Cố Hạ, cô nói có phải không?”
“Ách, tùy.” Tất nhiên Cố Hạ không biết phải trả lời thế nào, nụ cười trên mặt có chút không được tự nhiên.
“Đại ca sẽ đến.” Trịnh Giang Hà an ủi cô, “Cố Hạ, cô chờ thêm một lát nữa đi.”
Trước kia Cố Hạ ăn cơm cùng với bọn họ, ngoại trừ Vệ Nam ở nước ngoài, những người khác tuy không thân lắm nhưng cũng không quá lạ lẫm, không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao? Ăn xong có thể đường ai nấy đi, nhưng mà nếu Triển Thiểu Huy đến đây thì chắc hẳn sẽ không tha cho mình trở về khách sạn bên kia.
Vẻ mặt của Vệ Nam rất thản nhiên, đưa tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Đợi đại ca đến thì muộn quá, chắc phải cả tiếng nữa, hay là chúng ta chờ Tiểu Ngũ đến rồi ăn luôn, tôi đói bụng quá.”
Không lâu sau, cửa bị đẩy ra, Trâu Nhuận Thành đến, nhìn thấy Cố Hạ thì dụi dụi mắt, “Ơ, đây không phải là Cố Hạ sao? Tôi đang nghi mình đi nhầm chỗ đây.”
Cố Hạ cười nhàn nhạt với anh ta.
“Sao cô lại tới đây? Đại ca đâu có nói cô sẽ tới chơi.” Trâu Nhuận Thành không biết sự tình thế nào, “Lúc tan làm tôi gọi cho đại ca, đại ca còn nói không đến, sao đại ca không đến mà cô lại đến đây?”
Cố Hạ giải thích, “Hôm nay công ty tôi tổ chức đi du lịch ở đây.”
Vệ Nam đứng sau nói thêm, “Tôi gặp cô ấy nên mời cô ấy đến ăn cơm.”