12. Tìm Lại Dấu Vết
Khi Kobayashi Yuu mở mắt lần nữa, cô thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Đứng một mình trên con phố lạ lẫm về đêm, cô nhìn chằm chằm bóng mình dần kéo dài dưới chân, cố nhớ lại mình đã làm gì trước khi đến đây.
À, cô đã đến phòng tập gym nơi Matsuda Jinpei thường tập quyền anh, sau đó hai người cùng chạy bộ đêm về nhà, tắm rửa rồi ngủ.
Vậy đây là đang mơ sao?
Trong giấc mơ có thể có tư duy logic rõ ràng như vậy không?
Tạm thời thì không có lời giải thích nào hợp lý hơn.
Mở to mắt rồi nhắm chặt mắt vẫn không tỉnh lại, cô chợt nghĩ, chẳng lẽ đây là giấc mơ mách bảo, muốn nói cho cô điều gì thú vị sao?
Từng là một siêu trộm, cô luôn dễ dàng chấp nhận những chuyện thế này.
Kobayashi Yuu quay người, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu một phòng gym bên đường, rồi thử đẩy cửa bước vào.
Vì trời đã tối muộn, phòng gym chỉ có lác đác vài người. Một người đàn ông đang nhanh nhẹn đấm bốc bao cát bên cửa sổ.
Cô chăm chú nhìn mái tóc xoăn đen của anh ta. So với bạn trai cô, người này có mái tóc dài hơn, che kín mắt, nhưng dường như không ảnh hưởng đến tầm nhìn khi ra quyền. Cách ra quyền và hình dáng cơ thể đều vô cùng quen thuộc.
Cằm anh ta có chút râu lún phún, thân hình không quá cao lớn cường tráng, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh của một võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp.
Kobayashi Yuu hiểu rõ trong lòng, nhưng vẫn tò mò liệu người trong giấc mơ có nhìn thấy cô không, vì vậy cô tiến lên bắt chuyện: "Matsuda-san, Jougorou-san?"
Anh ta dừng động tác, dùng chiếc khăn lông treo trên cổ lau mồ hôi cằm, nhìn cô một cái, "Cô là ai?"
"Tôi..." Cô nhanh chóng tìm từ, "Bạn trai tôi là fan hâm mộ quyền anh của ngài, xin hỏi ngài có thể ký tên cho tôi được không?" Khụ, cái này cũng không tính là nói dối nhỉ.
Nói rồi, cô lấy ví từ trong túi ra, mua một chiếc khăn lông từ máy bán hàng tự động gần đó. May mắn là tiền trong ví đều được đổi thành tiền phát hành thời Showa, không phải lo lắng bị từ chối vì tiền bất hợp pháp.
Biểu cảm của Matsuda Jougorou dịu đi một chút. Anh tháo găng tay quyền anh, nhận lấy chiếc khăn lông, vừa ký tên vừa nở một nụ cười rất nhạt, tiện miệng hỏi: "Có cần viết tên bạn trai cô lên không?"
"À, vậy phiền ngài viết M.J." Tên đầy đủ thì không thể nói.
M.J. Matsuda Jougorou thầm nghĩ, Jinpei viết tắt La Mã cũng là cái này.
Nhưng con trai anh ấy mới học tiểu học, còn cô gái trước mặt trông như một sinh viên trẻ trung, anh ấy thầm lắc đầu cười, chỉ nghĩ là trùng hợp thôi.
Kobayashi Yuu cất khăn lông cẩn thận: "Bạn trai tôi rất mong đợi trận đấu tranh đai sắp tới của ngài, cố lên nhé!"
"Cảm ơn... Nếu cậu ấy có thời gian đến xem trực tiếp, tôi vẫn còn vé thừa."
"Không cần đâu, cậu ấy chắc chắn sẽ đi."
Matsuda Jougorou nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã khuya, liền thu dọn ba lô chuẩn bị về nhà. Khi thay giày, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, "Nhà cô ở phố nào, tôi đưa cô một đoạn."
Gần đây khu vực này thường xuyên xảy ra các vụ theo dõi quấy rối, phụ nữ về nhà một mình vào buổi tối không an toàn.
Kobayashi Yuu vẫn nhớ địa chỉ quê của Matsuda Jinpei khi cô gửi thiệp chúc mừng năm mới trước đây. Matsuda Jougorou nghe xong, xách ba lô và bảo cô đi theo, "Cùng khu phố với nhà tôi, tiện đường."
Anh ấy thường ngày vùi đầu luyện quyền, không nói nhiều, nhưng cô gái lại rất hoạt bát, giao tiếp với cô ấy rất tự nhiên và hài hòa, mấu chốt là họ có chung chủ đề.
"Thì ra bạn trai cô cũng tập quyền anh, nghe có vẻ giống con đường của tôi."
"Vâng, tôi cũng đã tập vài lần, nhưng tôi thấy các võ sĩ chuyên nghiệp thi đấu nôn ra máu đều rất thành thật, bạn trai tôi còn từng bị đánh gãy răng phải làm răng giả nữa."
"Con trai tôi cách đây một thời gian cũng bị đánh gãy răng, nhưng đó là răng sữa, sau đó nói chuyện cứ bị hở hơi."
Hai người đi được một đoạn đường thì bất ngờ nghe thấy tiếng ồn ào. Hóa ra ở con hẻm phía trước dưới đèn đường có hai người đang cãi vã, đánh đấm nhau rất dữ dội.
Trong đó có một người còn có chút mâu thuẫn với anh ấy, còn người kia thì không quen biết.
Nếu là lúc khác Matsuda Jougorou có thể sẽ ra can thiệp, nhưng hiện giờ sắp phải đối mặt với trận đấu tranh đai, anh ấy không muốn gây rắc rối, nếu làm liên lụy đến cô gái bên cạnh thì không hay, vì vậy không muốn lo chuyện bao đồng.
Đang định bước nhanh rời đi thì cô gái lại dừng lại.
"Matsuda-san, họ hình như đánh nhau dữ dội quá," cô nhớ lại lời Matsuda Jinpei nói về chuyện cũ này, "Mặc dù không liên quan đến ngài, nhưng đôi khi một lựa chọn có thể khiến người ta hối hận vô số lần."
Cô ấy không nói không rằng đẩy anh ấy vào con hẻm. Matsuda Jougorou vừa ngạc nhiên vì sức mạnh của cô gái, vừa thuận thế đi qua.
Dù sao cũng đã đi vòng để đưa cô ấy về, giải quyết nhanh cũng không sao, nếu không lát nữa có người đi ngang qua sẽ bị dọa sợ.
Huống hồ hai người kia trông đều không đánh lại anh ấy, sợ gì?
Không ngờ vừa đi gần lại, người có mâu thuẫn với anh ấy ngã ngửa ra sau va vào cột điện bất tỉnh, còn người kia vẫn không dừng tay, vung nắm đấm định tiếp tục hành hung người không có khả năng phản kháng.
Matsuda Jougorou vội vàng tiến lên khống chế cánh tay đối phương, nắm lấy nắm đấm đang vung về phía mình, rồi đá vào chân để đỡ đòn.
Hai người giằng co một lúc, người kia thấy không đối phó được anh ấy, lại sợ rắc rối sau khi lộ sát ý sơ suất bị truy cứu, liền nhanh chóng xoay người vội vã rời khỏi con hẻm.
Matsuda Jougorou lay lay gã đang nằm trên đất, phát hiện người đó hôn mê bất tỉnh, chắc là bị chấn động não.
Anh ấy nhanh chóng hồi tưởng lại gần đây có bốt điện thoại cố định nào có thể liên hệ bệnh viện không, rồi nghe thấy tiếng còi hú từ xa đến gần, một chiếc xe cứu thương nhấp nháy đèn dừng ở đầu hẻm.
Còn cô gái kia đã không thấy đâu.
...
Sau hai ngày quan sát, Kobayashi Yuu phán đoán, cô ấy hẳn không phải đang mơ, mà là lại xuyên không.
Bởi vì không ai có thể ở trong mơ suốt hai ngày, mà lại không phải kiểu tua nhanh, mà là mấy chục tiếng đồng hồ vô cùng dài và chân thực.
Đây chính là dáng vẻ của Nhật Bản thế kỷ trước. Đường phố, cửa hàng, mỗi cột đèn và biển hiệu đều vô cùng chi tiết, ngay cả người đi đường cũng không giống NPC trong mơ, họ có quỹ đạo cuộc sống riêng. Điều này tuyệt đối không phải là thứ mà cô ấy chưa bao giờ đến quê của Matsuda Jinpei lại có thể trống rỗng xây dựng ra trong mơ được.
Chiếc ví trong túi vẫn là chiếc Matsuda Jinpei đã tặng cô, bên trong ngoài một xấp tiền mặt, một nắm tiền xu và thẻ tín dụng phát hành thời Showa, còn có một tấm bằng lái chứng minh thân phận hiện tại của cô.
Ngày sinh trên bằng lái trước thời gian hiện tại hơn hai mươi năm, còn lại thông tin thì không có nhiều thay đổi.
Nếu "Kobayashi Yuu" này là thật, vậy "Kobayashi Yuu" sinh ra hơn hai mươi năm sau có đồng thời tồn tại không?
Việc bản thân trước và sau khi xuyên không có thể cùng tồn tại dường như luôn là một vấn đề gây tranh cãi, nhưng cô ấy cũng không phải lần đầu tiên trải qua chuyện này.
Lần đầu lạ lẫm, sau quen thuộc, Kobayashi Yuu trực tiếp điều tra địa chỉ của vợ chồng Kobayashi ở Tokyo, kết quả là không tìm thấy người này.
Nhìn lại bạn bè, tập đoàn tài chính Suzuki ở thời đại này là một gã khổng lồ, khắp nơi đều có bán poster của thần tượng nhí Kudo Yukiko khi mới ra mắt, báo cũ có đăng vụ án cảnh sát Megure trẻ tuổi và vợ tương lai của ông ấy cùng nhau bị thương sau khi dẫn dụ nghi phạm, tập đoàn Karasuma lại thành lập viện nghiên cứu mới tuyển mộ nhân tài...
Được rồi, cô ấy đại khái là lại đến một thế giới song song nào đó của Detective Conan mà không có sự xuất hiện của mình.
Thì ra vụ gặp Matsuda Jougorou đó, không phải là do nghe Matsuda Jinpei kể chuyện cũ xong rồi "ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó" à.
May mà trước mắt không thiếu tiền, có thể để cô ấy tìm một khách sạn ở, không đến mức phải ngủ vạ vật ở trạm xe điện ven đường.
Kobayashi Yuu có tâm thái rất tốt, đi dạo khắp nơi, kiến thức một phen về đô thị và phong cảnh thế kỷ trước, sau đó mua về một chiếc laptop cổ và vài chiếc đĩa mềm, rồi nằm lì trong khách sạn bắt đầu gõ chữ.
Cô ấy lờ mờ có một linh cảm, mình sẽ không ở đây quá lâu, trước khi trở về tổng phải để lại chút kỷ vật cho những người bạn sẽ không gặp lại ở đây, chiếc đĩa mềm ghi lại thông tin về tổ chức tình báo và cờ tử thần thì rất tốt.
Vấn đề là chiếc laptop cổ này quá khó dùng, nặng hơn cả cục gạch, bộ nhớ của đĩa mềm lại nhỏ đến đáng thương, cô ấy chỉ có thể cố gắng viết tóm tắt lại nội dung.
Sau đó đem đồ vật gửi ở bưu điện, chờ đến thời gian thích hợp thì gửi đi, như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì.
Làm xong tất cả những điều này, Kobayashi Yuu trên đường về khách sạn đã mua hai lon nước ngọt có ga vị quýt và một tờ báo, cảm thán về sự bình tĩnh hiện tại của mình.
Nếu lần đầu tiên xuyên không là kiểu lưu lạc không có cả chỗ ở cố định như vậy, cô ấy tuyệt đối sẽ không quan tâm đến thế giới Detective Conan hay tổ chức áo đen gì cả, nhanh chóng tìm một công việc và chỗ ở mới là chính sự, sao có thể nhàn nhã đến vậy.
Nếu có thể rời đi trước khi nhìn thấy Matsuda Jinpei lúc còn nhỏ thì càng tốt, mặc dù cô ấy nhớ địa chỉ của anh ấy, nhưng ngồi xổm trước cửa nhà người ta để theo dõi chỉ để lén lút quan sát một cậu bé thì nghe có vẻ vừa đáng ngờ vừa biến thái.
Nhìn thấy trên tờ báo hôm nay đăng tin nghi phạm của vụ án cố ý gây thương tích đêm đó đã bị bắt, Kobayashi Yuu cảm thấy, nếu số phận của Matsuda Jougorou đã thay đổi, cô ấy cũng không cần thiết đi quấy rầy cuộc sống của Matsuda Jinpei ở thế giới song song này.
Tương lai của họ định trước sẽ không giao nhau.
Dù có quen biết thì sao chứ, đợi cô ấy quay về, đi đâu tìm được một "Kobayashi Yuu" khác?
Chuyện này chẳng phải là ban ngày gặp ma sao!
Để bảo vệ sức khỏe tâm lý của trẻ em, cô ấy vẫn nên sưu tầm thêm nhiều poster và tạp chí của Kudo Yukiko thì hơn, rất nhiều thứ sau này đều không còn xuất bản nữa, chưa từng nhìn thấy.
Nhưng cô ấy không đi tìm người, đối phương lại tự tìm đến.
Đi mãi đi mãi, bước chân của Kobayashi Yuu bất ngờ khựng lại.
Đây là một khu nhà phố, dòng người và xe cộ không nhiều như đường lớn, nhìn thấy chủ yếu là xe đạp.
Vì vậy, cô ấy lập tức nhìn thấy hai học sinh tiểu học ở ven đường phía trước.
Hai cậu bé này đứng gần cột điện, một đứng một ngồi xổm, trong tay đều cầm một tấm bìa cứng rất lớn.
Cậu bé tóc thẳng đang đứng đeo cặp sách, hai tay cầm tấm bìa cứng treo trước người, để lộ đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía mỗi người đi ngang qua, hào phóng giơ nội dung trên tấm bảng ra. Thỉnh thoảng có người đi chậm lại dừng chân quan sát, cậu bé liền giơ cao tấm bìa cứng vẫy vẫy, vẻ mặt đầy mong đợi.
Cậu bé tóc xoăn đang ngồi xổm dựa cặp sách vào tường, trên mặt dán băng cá nhân, một tay chống cằm một tay đặt tấm bìa cứng trên mặt đất, dùng ánh mắt sắc bén nhưng đối với người ngoài ở tuổi của cậu thì rất ngầu và đáng yêu nhìn chằm chằm người qua đường, biểu cảm như đang khó chịu, nhưng hành động cho thấy cậu ấy rất nghiêm túc.
Kobayashi Yuu:...
Cái này không khỏi quá dễ nhận ra rồi.
Hơn nữa, mặc dù khoảng cách này không nhìn rõ tấm bìa cứng viết gì, nhưng từ góc nhìn của cô ấy, thật sự giống như hai chú chó nhỏ đang dựa vào thùng giấy, mắt mong mỏi nhìn người qua đường cầu xin được nhận nuôi!
Dù sao cũng đã gặp, Kobayashi Yuu dứt khoát tiến lên dừng lại trước mặt cặp thanh mai trúc mã này, nhìn rõ nội dung trên tấm bìa cứng.
Tấm bìa của nhóc Hagiwara viết: 【Thông báo tìm người: Tìm một chị gái đã đi ngang qua đây vào tối ngày X. Chị ấy có đôi mắt to, tóc đen dài, da trắng, mặc váy liền màu trắng và giày bệt màu đen, đeo đồng hồ màu trắng, ví màu xanh lá cây, tên viết tắt của bạn trai là M.J.】
Chữ viết rất non nớt, giữa chừng còn có vài chỗ lỗi chính tả và vết tẩy xóa.
Trên tấm bìa của nhóc Matsuda là một bức tranh sáp màu, vẽ chân dung cô gái được miêu tả trên tấm bảng kia bằng kỹ thuật trừu tượng đáng kinh ngạc, đến Matsuda Jougorou đến đây cũng chưa chắc đã nhận ra đây là người đã nói chuyện với anh ấy đêm đó.
13. Người Đến Từ Giấc Mơ
Kobayashi Yuu: "Ừm, không chỉ mô tả giống nữ quỷ, mà vẽ cũng rất giống."
Thì ra đây chính là đầu hẻm nơi xảy ra vụ ẩu đả đêm đó. Ban ngày và ban đêm nhìn cảnh tượng khác nhau, thoáng nhìn không nhận ra.
Nhưng không hổ là cảnh sát tương lai, sao có thể viết thông báo tìm người mà cứ y như lệnh truy nã thế này, không cần thiết phải viết cả tên viết tắt của bạn trai lên chứ!
May mắn là cô đã mua bộ quần áo mới và chiếc đồng hồ điện tử cũng cất trong túi, nếu không thì đã bị người qua đường chú ý rồi.
Có lẽ vì cô nhìn khá lâu, hai nhóc con đều nhìn lại. Nhóc Hagiwara hướng ngoại mở miệng: "Chị gái xinh đẹp, chị có gặp chị gái này không?"
"Ồ, hình như có?" Kobayashi Yuu đỡ trán giả vờ hồi tưởng, "Các em tìm người này làm gì vậy?"
"Vì chị ấy giúp đỡ bố của Jinpei!" Nhóc Hagiwara lập tức thao thao bất tuyệt.
Kobayashi Yuu mới biết, sau khi Matsuda Jougorou đưa người kia đến bệnh viện, người đó đã hôn mê một ngày một đêm. Trong lúc hôn mê, anh ấy suýt chút nữa đã bị xem là thủ phạm.
Mặc dù đã giải thích, nhưng người khác lại cho rằng hai người vốn dĩ có mâu thuẫn, nghi ngờ anh ấy có phải đã lợi dụng lúc người kia hôn mê để nói dối, vô căn cứ đổ tội cho người khác không.
Chỉ đến khi người kia tỉnh lại và thuật lại chuyện đã xảy ra đêm đó, nói "Mặc dù chúng tôi không hợp nhau, nhưng Matsuda không phải người dễ dàng bạo lực," anh ấy mới được rửa oan.
Matsuda Jougorou thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng nghĩ, ngay cả khi anh ấy tốt bụng đưa người đến bệnh viện cũng bị nghi ngờ, nếu không kịp thời can thiệp, người kia thật sự bị đánh chết thì sao?
Nếu xét về nghi ngờ, anh ấy chắc chắn là đối tượng đầu tiên. Huống hồ anh ấy hầu như đêm nào cũng đi ngang qua đó vào cùng một khung giờ, rất có thể có hàng xóm và người ở phòng gym nhìn thấy anh ấy đi ngang qua vào khoảng thời gian tương tự...
Anh ấy lập tức giật mình sợ hãi, và rất cảm ơn cô gái kia.
Mặc dù cũng có thể tìm được cô gái kia để chứng minh anh ấy không liên quan đến vụ án, nhưng đối phương là bạn gái của fan anh ấy, về thân phận có nghi ngờ bao che, cảnh sát không nhất định sẽ tin.
Chỉ có chính người bị đánh tự mình chỉ ra, anh ấy mới có thể hoàn toàn rửa sạch tội giết người.
Matsuda Jougorou rất muốn trực tiếp cảm ơn cô gái, nhưng căn bản còn chưa hỏi tên, chỉ biết cô ấy cũng sống cùng khu phố. Nói rằng bạn trai cô ấy sau này sẽ đi xem trận đấu tranh đai, nhưng cô ấy không nhất định sẽ đi, đến lúc đó ai biết ai là bạn trai cô ấy.
Chẳng lẽ từng người hỏi: "Tên viết tắt của bạn trai cô là M.J sao?"
Vì thế hai cậu học sinh tiểu học liền tranh thủ thời gian tan học, bỏ qua hoạt động thực tập sửa xe quý báu, thủ ở chỗ này chờ đợi người.
Nhóc Hagiwara bỗng nhiên tự hào: "Tên viết tắt bạn trai của chị gái kia giống hệt tên của Jinpei!"
Kobayashi Yuu nhìn về phía "Jinpei nhỏ" trong lời nói của cậu bé, ánh mắt đang ngây người của cậu bé dường như bị điện giật, nhanh chóng quay đầu giấu đi biểu cảm, tai hơi đỏ.
Ngay sau đó, lon nước ngọt có ga lạnh lẽo áp lên má cậu bé, nhóc Matsuda bị lạnh đến run rẩy một chút, nhíu mày ngẩng đầu.
"Nhưng đến Lycoris Recoil còn hai tiếng nữa, bên ngoài nóng như vậy, các em sẽ bị cảm nắng đó?" Kobayashi Yuu cười với cậu bé, chia nước ngọt có ga, "...Có cần chị giúp không? Nếu các em không sợ chị là người xấu."
Thanh mai trúc mã: ?
...
Nửa giờ sau, một chiếc ô tô đen chậm rãi tiến vào con hẻm. Trên nóc xe không chỉ dựng hai tấm bìa giấy kia, mà còn đặt một chiếc loa, liên tục phát đi phát lại tiếng đọc diễn cảm "lệnh truy nã", không, ghi âm thông báo tìm người của cặp thanh mai trúc mã.
"Quá ngầu!" Nhóc Hagiwara dán mặt vào cửa sổ xe quan sát bên ngoài, "Chiếc Toyota Century này được gọi là 'Rolls-Royce của Nhật Bản', bất kể lắp ráp hay hiệu suất động cơ đều là hàng đầu, nếu hỏng hóc phải đưa về nhà máy sửa chữa, xưởng sửa xe của bố tớ còn chưa từng thấy kiểu xe này đâu!"
Nhóc Matsuda không nói gì, nhưng ánh mắt cũng ngưỡng mộ nhìn khắp nơi.
Kobayashi Yuu là thuê xe tạm thời, chỉ thấy chiếc này khá sang trọng và kín đáo nên đã chọn, không ngờ còn nổi tiếng đến vậy.
Cô liếc nhìn cặp thanh mai trúc mã đang hưng phấn trong gương chiếu hậu, khen: "Các em biết nhiều thật."
"Cảm ơn chị gái xinh đẹp." Nhóc Hagiwara miệng rất ngọt, bàn tay nhỏ kéo dây cặp của nhóc Matsuda phía dưới.
Nhóc Matsuda: "...Cảm ơn."
Kobayashi Yuu chậm rãi đánh lái: "Các em không sợ chị là người xấu sao?"
Nhóc Hagiwara thăm dò: "Nhưng chị gái trông không giống chút nào."
"Làm sao nhìn ra?"
Hai nhóc đồng thanh: "Trực giác!"
Kobayashi Yuu gật đầu: "Vậy trực giác của các em rất chuẩn đấy."
Lái xe đi lòng vòng ba giờ, không thu hoạch được gì —— đây là đương nhiên, dù sao mục tiêu cần tìm đang ngồi trên ghế lái xe mà.
Cô đưa hai nhóc an toàn về nhà, và cố ý hỏi xem có người lớn ở nhà không.
Vạn nhất bị Matsuda Jougorou gặp được, chuyện cô đùa giỡn với bọn trẻ cả buổi chiều sẽ bị lộ.
May mắn là nhà bọn họ không có ai, chỉ có điều nhóc Matsuda trước khi xuống xe đã ném cặp sách lên xe, dường như ý bảo cô đợi một chút.
Sau đó cậu bé nhanh chóng nhảy vào nhà, lát sau đầu tóc xoăn rối bù, thở hổn hển chạy ra, nhét một tấm vé xem đấu bị nắm chặt đến hơi nhăn nheo vào cửa sổ xe bên ghế lái.
"Trận đấu quyền anh tranh đai..." Nhìn rõ chữ trên vé, Kobayashi Yuu nhướng mày, "Em muốn mời chị đi xem đấu sao?"
Nhóc Matsuda gật đầu.
"Cảm ơn nhé ~" Kobayashi Yuu táo bạo đưa tay xoa xoa đầu tóc xoăn của cậu bé, quả nhiên so với bản người lớn thì mềm và dễ chịu hơn nhiều.
Cô khẽ hôn lên tấm vé, chớp chớp mắt, "Vậy chị coi như là quà cảm ơn nhận lấy nhé."
Môi nhóc Matsuda mấp máy, như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng, nắm lấy cặp sách chui vào phòng.
Kobayashi Yuu: ?
Cô nghi hoặc hỏi nhóc Hagiwara ở ghế sau: "Bạn em hình như không muốn nói chuyện với chị?" Suốt ba tiếng này cậu bé chẳng nói với cô được hai câu nào.
Nhưng lại cho vé xem đấu, vậy nên hẳn là không đến mức ghét cô chứ?
Nhóc Hagiwara cười gượng, bởi vì —— răng cửa của Jinpei-chan bị rụng vẫn chưa mọc ra!
Dẫn đến mở miệng là có một lỗ hổng, nói chuyện còn bị hở hơi.
Nhưng cậu ấy thường ngày cũng không cố ý giấu, có lẽ là không muốn xấu hổ trước mặt chị gái xinh đẹp, điều đó cho thấy...
"Em nghĩ Jinpei-chan rất thích chị gái, cậu ấy chỉ là ngại ngùng," nhóc Hagiwara cố gắng giải thích, "Nhất định phải xem đấu nhé!"
Kobayashi Yuu: "Chị sẽ xem." Chỉ cần cô ấy còn ở lại đây vào ngày diễn ra trận đấu.
...
Ngày diễn ra trận đấu tranh đai.
Kobayashi Yuu không ngờ mình có thể ở lại thế giới song song này nửa tháng. Cô đã lên kế hoạch nếu một tháng vẫn không trở về thì sẽ thuê nhà và tìm việc, dù sao cũng phải sống sót đã.
Cô kiểm vé rồi đi vào khán phòng, nhưng không ngồi vào chỗ đã chỉ định, mà ngồi ở góc hàng ghế phía sau xem hết cả trận đấu. Cuối cùng, Matsuda Jougorou đã thắng trận đấu tranh đai.
Anh ấy trên võ đài quyền anh cao cao giơ nắm đấm, Kobayashi Yuu vỗ tay đồng thời liếc nhìn hàng ghế đầu tiên. Nhóc Matsuda lộ ra vẻ mặt sùng bái đối với người đàn ông trên võ đài.
Cô thầm nghĩ, bạn trai là fan, theo một nghĩa nào đó thì là nói thật.
Chỉ là khi đang chuẩn bị rời khỏi, nhóc Matsuda ở hàng ghế đầu tiên bỗng nhiên quay người nhìn quanh bốn phía, chỉ vài giây đã khóa mục tiêu vào phía này, lập tức chạy về phía hàng ghế sau.
Kobayashi Yuu bỗng nhiên có cảm giác chột dạ vì lừa trẻ con, còn chưa kịp định thần thì cơ thể đã tự động di chuyển, có vẻ hơi giống chạy trốn, còn đi vòng một đường, không đi ra cửa chính mà mở lối thoát hiểm xuống lầu.
Kết quả ——
Ở cửa cầu thang, nhóc Matsuda thở hổn hển, đầu tóc xoăn dựng lên càng xù hơn, dang hai tay chặn đường. Đáng tiếc cánh tay không đủ dài, vẫn để lại một phần không gian đi qua, trông khí thế không mạnh mẽ lắm.
Nhưng đối với Kobayashi Yuu thì rất có sức răn đe, dù sao cô đã từng bị phiên bản cảnh sát trưởng thành dự đoán trước và chặn ở đầu hẻm, cảnh tượng trước mắt này quả thực là tình huống tái hiện.
Đối phương làm sao mà đoán được mình sẽ đi vòng qua đây?
Cô bình tĩnh vẫy vẫy tay: "Chào em, lại gặp mặt nhé."
"Thật ra chị chính là người đã giúp đỡ bố tôi hôm đó phải không?" Nhóc Matsuda nói thẳng, thầm nuốt nước bọt, cố gắng không để nói chuyện bị hở hơi.
Kobayashi Yuu:...
Dựa vào loại mô tả và hình vẽ trừu tượng của học sinh tiểu học mà cũng có thể nhận ra sao?
"Làm sao em phát hiện ra?"
"Da của chị rất trắng, nên không rõ ràng lắm, nhưng cổ tay trái của chị vẫn có một vòng da trắng hơn, chứng tỏ chị có thói quen đeo đồng hồ, nhưng trước mặt chúng em chưa bao giờ đeo," nhóc Matsuda ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, "Hôm đó chị đi giày hơi kích chân, quần áo cũng rất mới, chứng tỏ mới mua không lâu. Hơn nữa lúc đó chị cầm một tờ báo, sau này em đi hỏi chú bán báo ở ngã tư đó, chú ấy nhớ chị đã móc ra chiếc ví màu xanh lá cây khi mua báo. Còn nữa, còn nữa..."
Kobayashi Yuu không biết mình lại để lộ nhiều manh mối đến vậy, nghe đến còn nữa thì ngạc nhiên: "Còn gì nữa?"
Nhóc Matsuda im lặng một lúc lâu, buông tay xuống, không cam lòng nhỏ giọng hỏi: "Chị thật sự có bạn trai sao?"
"...?"
Cô mất nửa ngày mới phản ứng lại, buồn cười: "Đương nhiên rồi."
"Vậy anh ấy đâu, bố em nói anh ấy sẽ đến xem đấu," nhóc Matsuda nói thẳng không e dè, "Anh ấy có phải đã cho chị leo cây không?"
Kobayashi Yuu suýt bật cười thành tiếng, dụi dụi nước mắt ở khóe mắt, "Nếu chị nói là như vậy thì sao?"
"Bỏ anh ấy đi," cậu học sinh tiểu học nghiêm túc cho cô lời khuyên, "Hagi nói đàn ông mà cho con gái leo cây đều không phải người tốt."
"Ồ, bỏ anh ấy rồi thì sao?"
"À cái đó, cuối tuần trường em có trận bóng chày, em là người đánh số ba."
Kobayashi Yuu ngồi xổm xuống, nhéo nhéo má cậu bé: "Nhỏ mà lanh."
"Chị đồng ý rồi chứ?"
"Thật đáng tiếc, bạn trai chị không cho chị leo cây, anh ấy đã xem trận đấu quyền anh rồi," Kobayashi Yuu khúc khích cười từ chối, "Hơn nữa anh ấy là một cảnh sát, chị mà đi xem trận bóng chày của em, anh ấy sẽ ghen."
Nhóc Matsuda lẩm bẩm: "Thật là nhỏ mọn."
Ngay sau đó hỏi: "Chị rất thích cảnh sát sao?"
"Đúng vậy," Kobayashi Yuu khẽ cong mắt, "Bạn trai chị lúc làm việc nghiêm túc là đẹp trai nhất."
Nhóc Matsuda còn muốn nói gì đó, ngoài hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của nhóc Hagiwara, chạy lên tính toán đóng cánh cửa cầu thang lại.
Nhưng đóng cửa xong quay người lại, cô gái lẽ ra phải đứng ở đó đã không thấy bóng dáng.
Khi mở mắt lần nữa, Matsuda Jinpei đang ngồi trên một chiếc ghế đá công viên, nhưng anh có thể chắc chắn mình chưa bao giờ đến nơi này.
Anh từ từ nhớ lại chuyện trước đó, nhận ra đây là đang mơ.
Nơi này cũng rất phù hợp với ấn tượng của anh về giấc mơ: mơ hồ, không hợp lý, lung tung, mọi hành động và tầm nhìn đều bị giới hạn trong một khu vực nhỏ, chữ trên cột mốc đường bị vặn vẹo không rõ, không thể phân biệt ngày đêm và chi tiết sự vật.
Vì vậy anh rất nhanh đã nhìn thấy cô bé nhỏ đang ngồi một mình trong hố cát công viên.
Anh đi đến, ngồi xuống mép hố cát, còn cô bé cảm nhận được có người đến gần, ngước mắt nhìn anh một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, Matsuda Jinpei đã nhận ra đây chắc chắn là Kobayashi Yuu.
Mặc dù gầy hơn một chút, cắt tóc ngắn hoàn toàn lộ tai, chỉ giống sáu phần so với bức ảnh Kobayashi Yuu lúc nhỏ mà anh từng thấy, nhưng đôi mắt hạnh này tuyệt đối chỉ thuộc về cô ấy.
Tuy nhiên, ánh mắt vừa rồi của cô bé trưởng thành hơn nhiều so với học sinh tiểu học bình thường, lạnh lùng nhưng lại có vài phần cảnh giác. Giờ phút này, cô bé vừa vùi đầu đào cát, vừa lén lút di chuyển về phía xa người đàn ông.
Matsuda Jinpei cố ý tiến thêm hai bước, cô bé liền tăng tốc, đổ đầy cát vào một chai nước khoáng rỗng, vặn chặt nắp chai, vội vàng đứng dậy chạy đi.
Cảnh tượng trước mắt theo đó thay đổi.
Biến thành Kobayashi Yuu đang thu gom chai lọ rỗng ở đầu hẻm, sau đó mang đến chỗ thu mua phế liệu, cẩn thận bỏ mấy đồng xu mà người khác đưa vào túi.
Matsuda Jinpei đi lướt qua cô, rồi đi theo phía sau.
Mặc dù không thể cải trang, nhưng anh ít nhất cũng là một hình cảnh thường xuyên thực hiện nhiệm vụ mật. Kobayashi Yuu trên đường dường như nhận thấy điều gì đó, nhưng nhìn lại vài lần không phát hiện bất thường, liền bắt đầu chuyên tâm làm việc của mình.
Đi bộ một đoạn đường rất dài, nhưng trong mơ lại lướt qua trong tích tắc. Sau đó, Kobayashi Yuu đi vào thư viện thiếu nhi, lật vài cuốn sách rồi đến phòng chiếu phim công cộng chiếm chỗ, xem phim.
Matsuda Jinpei không nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, nhưng quan sát phản ứng của những người xem khác, đây là một bộ phim hoạt hình chuyển thể từ manga có đối tượng khán giả khá rộng, hơn nữa nội dung chủ yếu là hành động trinh thám.
Phim kết thúc, Kobayashi Yuu rời thư viện, lại nhặt thêm vài chai lọ để bán.
Sau đó đến một nhà hàng nhỏ do vợ chồng mở, cô bé tự nhận là con của người thân họ, đến giúp đỡ rửa rau ở bếp sau, đứng trên ghế đẩu rửa bát, mỗi chiếc bát đều được rửa sạch sẽ.
Đôi vợ chồng đó giữ cô bé lại ăn một bữa, không đưa tiền, nếu không thì tính là thuê lao động trẻ em, phạm pháp.
Làm xong một loạt những việc này, cô bé cuối cùng cũng trở về một khu kiến trúc có sân vườn, từ cạnh tường rào leo cây trèo vào.
Matsuda Jinpei đi vòng ra cửa trước, chữ trên bảng hiệu mờ đến nỗi không nhìn rõ, nhưng anh đại khái đoán được đây là đâu.
Viện phúc lợi.
Anh cảm thấy mình quả nhiên là đang mơ, bởi vì những thứ xuất hiện khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ, Kobayashi Yuu và những người khác khi thì có thể nhìn thấy anh, khi thì lại không.
Ví dụ, bữa ăn ở quán ăn đó rất chi tiết. Lại ví dụ, khi Kobayashi Yuu rửa bát, mặt anh suýt chạm vào bồn rửa bát, đối phương vẫn không nhìn thấy, cũng không thể giúp cô ấy rửa.
Chỉ đứng nhìn anh cũng đau lòng.
Cứ như vậy theo dõi mấy ngày, kích hoạt "NPC Kobayashi Yuu" trong giấc mơ thông báo nhiệm vụ cho anh: Họp phụ huynh.
Lý do là: "Anh cứ đi theo tôi mãi, chắc chắn rảnh lắm."
Matsuda Jinpei: Giấc mơ quả nhiên là không có logic... Hơn nữa lúc này anh ấy đúng là chú ruột.
Anh ấy căn cứ theo chỉ dẫn ngồi xuống chỗ trong lớp học, trong hộc bàn có mấy tờ bài kiểm tra, nội dung trên đó toàn bộ là mosaic, chỉ có góc trên bên phải ghi rõ những con số đỏ tươi.
Điểm toán và tiếng Anh đều là tuyệt đối, so với đó thì điểm ngữ văn hơi thấp.
Nhưng cũng không thấp đến mức phải bị phê bình, Kobayashi Yuu vừa nhìn đã biết là kiểu học sinh xuất sắc rất được giáo viên yêu thích, trong cuộc họp phụ huynh chỉ có phần được khen ngợi.
Nhưng trái ngược với dự đoán, cô giáo chủ nhiệm không những không khen ngợi, mà còn giữ anh ấy lại nói chuyện riêng.
Cô giáo chủ nhiệm ném một cái chai nước khoáng đầy cát lên bàn, rất nghiêm túc chỉ trích: "Đây là rác mà con của nhà anh nhét vào bàn làm việc của tôi. Trò đùa dai cũng phải có giới hạn chứ, một chút cũng không thông cảm cho giáo viên, trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi quả nhiên hoàn toàn không có giáo dưỡng, anh làm sao làm người giám hộ vậy?!"
Lại thành người giám hộ.
Matsuda Jinpei cầm lấy cái chai, lắc lắc cát bên trong, nhập vai không chút để tâm mà buông lời hùng hồn: "Cũng phải, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu, dựa vào cái gì mà con của nhà tôi toán và tiếng Anh đều tuyệt đối, mà ngữ văn lại tệ như vậy? Con bé thông minh như thế, tuyệt đối là do trình độ giảng dạy của cô không tốt và không nghiêm túc dạy, làm chậm trễ thành tích tôi không tha cho cô!"
Nói xong không cho cô giáo chủ nhiệm cơ hội nói thêm, xoay người bỏ đi.
Kobayashi Yuu ngồi xổm trong hố cát công viên đắp cát, một chai nước được đặt trước mặt cô, ngẩng mặt lên, Matsuda Jinpei ngắm nhìn lâu đài cát của cô, rồi ra tay thêm vài chi tiết.
Cô bĩu môi không nói gì, đổ hết cát trong chai, chuẩn bị cũng cầm đi bán phế liệu.
Matsuda Jinpei: "Em không hỏi cô giáo chủ nhiệm nói gì sao?"
"Tôi đoán được," Kobayashi Yuu lẩm bẩm, "Nếu không chú nghĩ tôi làm gì mà tìm chú đến họp phụ huynh."
"Tại sao lại làm như vậy?"
"Chú đơn thuần muốn nghe, hay muốn nghe xong tìm cớ tiếp tục giáo huấn tôi?"
"Muốn nghe."
"...Được rồi," Kobayashi Yuu nửa tin nửa ngờ, "Vì tôi đánh nhau với bạn học, cô giáo chủ nhiệm biết rõ tôi không có cha mẹ, còn cố ý bắt tôi gọi cha mẹ đến xin lỗi bạn học."
Cô nhặt một nắm cát, "Sách nói người đã chết thì bụi về bụi đất về đất, cho nên, tôi liền làm theo lời cô giáo chủ nhiệm, đem 'cha mẹ' mang đi qua đó thôi."
"..." Matsuda Jinpei hỏi, "Làm tốt lắm. Điểm ngữ văn cũng là do cô giáo chủ nhiệm cố ý sao?"
"Ừm, bạn cùng bàn tôi chép bài của tôi, nhưng cậu ấy cao hơn tôi mười điểm." Kobayashi Yuu dường như đã quen.
Cô tìm trong cặp sách cũ ra một chai nước ngọt có ga vị quýt đưa qua, "Thù lao, cho chú."
Matsuda Jinpei nhận lấy, theo quy luật cho rằng lại sắp đi vào cảnh tiếp theo, nhưng hình ảnh không thay đổi, Kobayashi Yuu vẫn nhìn chằm chằm anh.
"Sao em cứ nhìn tôi mãi vậy?"
"À, đang đợi chú uống xong rồi đưa chai cho tôi."
...
Giấc mơ này hơi dài, dài đến mức Matsuda Jinpei từ người theo dõi giả đã thăng cấp thành bạn vong niên.
Kobayashi Yuu đôi khi sẽ từ viện phúc lợi vác ra một quả bóng chuyền cũ, kéo anh ấy ra công viên luyện đỡ bóng, nói rằng đội bóng chuyền của trường cấp hai bên cạnh có thể ăn trưa miễn phí vào ngày luyện tập.
Cô bé có thể thu thập được nhiều chai lọ hơn, vì có người đi theo nhặt cùng, còn không bị người thu mua phế liệu bắt nạt vì tuổi nhỏ mà trả thiếu tiền.
Khi bị cô giáo chủ nhiệm gây khó dễ, chỉ cần phối hợp để anh ấy làm người giám hộ nói có việc gấp là có thể chuồn đi, không cần nghe những lời lảm nhảm đó.
Có một hoặc hai lần khi làm thêm ở quán ăn về sẽ gói một suất đồ ăn cho anh ấy ăn, mặc dù từ góc độ của Matsuda Jinpei, việc đó không khác gì ăn không khí khi chơi trò gia đình.
"Em còn có bạn bè khác không?" Trong ấn tượng, bên cạnh cô ấy luôn có rất nhiều bạn bè.
Kobayashi Yuu nghiêm túc nói: "Tôi phải nhặt chai lọ rửa bát, kết bạn với người khác thì không có thời gian tìm anh, tôi chỉ muốn chơi với chú."
Matsuda Jinpei nghe xong vẫn có chút thầm vui: "Tại sao?"
"Vì..." Cô nghĩ nghĩ, "Chú trông cũng không có bạn bè khác."
Matsuda Jinpei:...
"Cho dù tôi kết bạn, họ cũng nhất định sẽ có những người bạn thân hơn," Kobayashi Yuu dẫm bẹp chai rồi ném vào bao tải, "Tôi không muốn bị lựa chọn đâu."
Cô bổ sung: "Giống như cô gái trong tiểu thuyết không muốn làm ứng cử viên dự bị trong lòng bạn trai vậy."
Matsuda Jinpei: "Em toàn xem loại tiểu thuyết này ở đâu ra vậy?"
"Người khác quyên vào viện phúc lợi đó."
Thi thoảng hai người ngồi trên ghế đá công viên, Kobayashi Yuu sẽ nhìn những học sinh đeo chìa khóa trên cổ cùng nhau về nhà.
"Tôi cũng muốn đeo một chùm chìa khóa trên cổ." Như vậy trông có vẻ có nhà để về.
Matsuda Jinpei chợt nghĩ đến việc anh đã treo chìa khóa lên cổ Kobayashi Yuu sau khi ngỏ ý sống chung, đối phương vẫn luôn không tháo ra, đeo được một thời gian khá lâu.
Có lẽ cô ấy đồng ý sống chung không chỉ vì câu "Tôi muốn sống chung với anh" viết trong thư tình, mà còn bị hành động treo chìa khóa này vô tình chạm đến.
"Em sau này cũng sẽ có."
"Đương nhiên, tôi muốn nỗ lực kiếm tiền, mua một căn nhà thuộc về mình!" Kobayashi Yuu chống cằm, "Ăn nhờ ở đậu cuối cùng cũng phải lo lắng sẽ có ngày bị người ta đuổi ra ngoài."
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, nở một nụ cười hiếm thấy, "Nhưng chú nếu đến ở, tôi sẽ không đuổi chú đi."
Matsuda Jinpei: "...Cảm ơn."
Cái cây ngoài viện phúc lợi bị chặt, Kobayashi Yuu giẫm lên vai anh ấy trèo lên tường, ngồi trên tường chợt nhớ ra một vấn đề: "Chú tên gì?"
Giờ mới nhớ ra hỏi sao?
Matsuda Jinpei vừa định mở miệng, cảnh tượng trước mắt liền thay đổi, không phải chuyển cảnh, mà là trời đất quay cuồng vặn vẹo, sau đó thoáng chốc biến thành một mảng đen kịt.
Trong bóng tối chỉ thấy được hình dáng mờ ảo, lát sau anh mới nhận ra, đó là trần nhà và đèn.
Anh đã tỉnh.
Sáng sớm khi bàn chải đánh răng và nước rửa mặt gọi dậy, Matsuda Jinpei luôn cảm thấy tối qua đã có một giấc mơ rất buồn, ngực anh cứ rầu rĩ, nhưng lại hoàn toàn không nhớ được đã mơ thấy gì.
Bên cạnh Kobayashi Yuu vẫn còn uể oải, đầu dựa vào vai anh nhắm mắt đánh răng, đột nhiên hỏi: "Khi anh thay răng, răng cửa bị rụng là do luyện quyền sao?"
"?" Cô ấy làm sao mà biết được?
"Anh học tiểu học ở đội bóng chày là người đánh số ba?"
"Lại là Hagi nói với em à?"
"Không phải đâu," Kobayashi Yuu súc miệng, rửa mặt xong hoàn toàn tỉnh táo, tinh thần sảng khoái, "Là một cậu bé đáng yêu nói cho tôi."
"Ai?"
"Bí mật ~"
Không biết khi nào anh ấy mới phát hiện ra chiếc khăn lông có chữ ký mà cô giấu trong tủ.
Tiểu kịch trường: (đại khái là ở chung)
Matsuda Jinpei song song: "Tôi làm cảnh sát là để tìm được một người phụ nữ vô cùng quan trọng đối với tôi."
Jinpei nhỏ song song: "Tôi làm cảnh sát là vì người tôi thích thích cảnh sát."
Hagi song song: "Thì ra đều là vì phụ nữ, tôi còn có chút ghen tỵ!"
Matsuda: "Cậu không có Kobayashi Yuu của riêng mình sao, đừng mơ ước bạn gái người khác."
Kobayashi: "Sao gần đây cảnh sát tiên sinh toàn giành rửa bát vậy?"
(Vì phần ngoại truyện này Kobayashi là người thật xuyên không, nên cảnh tượng, nhân vật và cốt truyện sẽ được viết rất cụ thể. Còn Matsuda thì nằm mơ, hơn nữa là dựa trên ký ức của Kobayashi mà mơ. Thế giới Conan học liên kết với thế giới thực chỉ có ký ức của Kobayashi, không phải là một chiều không gian, nên tín hiệu rất kém, cảnh tượng sẽ tương đối nhảy vọt, đối thoại cũng sẽ không có cốt truyện trước sau.)
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------