Đích tỷ ra ngoài lễ Phật trở về, liền khóc lóc ầm ĩ, thậm chí còn dọa treo cổ, nhất quyết không chịu gả cho vị hôn phu do tổ phụ định sẵn – thứ trưởng thử của phủ Dũng Nghị Hầu - Mẫn Nghênh Hà.
Dù bị phạt quỳ trong từ đường, nàng vẫn một mực kêu gào rằng phải lấy chân ái.
Nếu không được như ý, nàng thà đ.â.m đầu c.h.ế.t trước mặt liệt tổ liệt tông.
Đích mẫu gọi ta đến, dáng vẻ như đang ban ân, bảo ta thay đích tỷ xuất giá vào phủ Dũng Nghị Hầu.
Ta kinh ngạc vô cùng.
“Bộ sính lễ của hầu phủ, ta sẽ giao hết cho con, còn chuẩn bị thêm một phần hồi môn riêng. Di nương của con ở trong phủ, ta tuyệt đối không làm khó. Đệ đệ của con cũng có thể vào tông tộc đọc sách.”
Đích mẫu ban cho quá nhiều lợi ích, ta không có lý do gì để từ chối.
Ngẫm nghĩ một lát, ta quỳ xuống đáp: “Toàn bộ xin nghe mẫu thân làm chủ.”
Dù không phải Mẫn Nghênh Hà, hôn sự của ta cũng chẳng đến lượt ta định đoạt.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
So với việc bị đích mẫu tùy tiện gả cho một lão già làm kế thất, hoặc tệ hơn là bị đưa vào phủ quyền quý làm thiếp, thì được gả vào một gia tộc được tổ phụ chọn lựa, chắc chắn không phải là lựa chọn tệ.
Hôn sự mà đích tỷ khinh thường, đối với ta lại là đại hỷ từ trên trời rơi xuống.
Còn về phu quân…
Hắn có chí tiến thủ, có bản lĩnh, đó chính là phúc khí của ta.
Nếu hắn tầm thường vô năng, ta e rằng ngày tháng sau này sẽ vất vả đôi chút.
Thế nhưng, danh phận chính thê đủ để bù đắp tất thảy.
Ngày sính lễ được đưa tới, ta lần đầu gặp Mẫn Nghênh Hà.
So với tưởng tượng của ta, hắn còn anh tuấn phong lưu hơn, lời nói không hề tầm thường, cử chỉ nho nhã, ngôn từ có hàm ý sâu xa.
Ta không rõ hắn có hay biết rằng thê tử của mình đã bị đổi hay chưa.
Ngược lại, đích tỷ lại lên tiếng với ta: “Muội có muốn gặp hắn một lần không?”
Ta lặng thinh.
Nàng lại nói tiếp: “Nếu muội muốn gặp, ta sẽ sắp xếp.”
Nàng căn bản không phải đang hỏi ý ta, mà là đã quyết định sẵn, trực tiếp mời người đến.
Ánh mắt Mẫn Nghênh Hà khi nhìn đích tỷ, khiến ta đoán chắc rằng hắn đã biết rõ ai mới là vị hôn thê ban đầu của mình.
Còn ta, chẳng qua là vận may tốt, nhặt được món hời lớn.
Hắn quay sang nhìn ta.
Ta kiềm chế nỗi bất an trong lòng, khẽ mỉm cười, cố gắng tỏ ra đoan trang, đúng mực.
“Tam cô nương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thì ra hắn đã biết chuyện ta thay tỷ tỷ xuất giá.
Ta vô cùng thắc mắc, hắn làm sao biết được?
Hôn sự của chúng ta đã định, mỗi ngày ta đều bận rộn thêu áo cưới, chuẩn bị lễ dâng trà cho cha mẹ chồng.
Mẫn Nghênh Hà là trưởng tử thứ xuất, Hầu phu nhân xuất thân từ phủ Quốc Công, không có con cái. Chỉ cần hắn không tự chuốc họa vào thân, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chủ nhân tương lai của Hầu phủ.
Ta mím môi, cúi đầu cười khẽ.
Quả thực, ta đã nhặt được món hời lớn.
Còn về chân ái của đích tỷ, hóa ra lại là con trai của Quý phi – Tam Hoàng tử, người được Hoàng thượng sủng ái.
Chẳng trách phụ thân, mẫu thân và cả phủ Dũng Nghị Hầu đều nhượng bộ.
Đáng tiếc, giấc mộng làm Hoàng tử phi của đích tỷ đã tan thành mây khói, bị người khác nhanh tay đoạt trước. Nàng chỉ có thể lấy thân phận trắc phi mà bước vào phủ Hoàng tử.
Ta không biết tình cảm mà nàng vẫn luôn miệng nói đến rốt cuộc có mấy phần là thật, mấy phần là giả, hay chỉ là lòng tham đối với quyền thế chí cao vô thượng…
Ta đoán, hẳn là vế sau.
Có điều, nàng dùng cái gọi là chân ái làm tấm màn che đậy, ta cũng không tiện vạch trần, tránh chọc giận nàng mà rước họa vào thân, liên lụy đến ta, đến di nương và đệ đệ.
Cơ hội này ta có được, chính là nhờ di nương suốt bao năm nay cẩn trọng dè dặt, nhẫn nhịn đích mẫu từng li từng tí mà đổi lấy.
Ta không thể để di nương và đệ đệ trở thành cái gai trong mắt đích mẫu.
Với thân phận hiện tại, ta căn bản không đủ sức đối kháng với bà ta, càng không thể bảo vệ di nương và đệ đệ.
Trước ngày xuất giá, di nương nắm lấy tay ta, khổ tâm dặn dò:
“Xuất giá rồi thì phải hiếu thuận với cha mẹ chồng, kính trọng phu quân. Di nương biết trong lòng con có khúc mắc, nhưng hiện tại con chưa có chỗ đứng vững chắc, di nương và đệ đệ cũng không thể trở thành chỗ dựa cho con. Mọi việc sau này, chỉ có thể trông cậy vào chính con từng bước tính toán, cẩn thận ứng phó.”
Ta siết chặt vòng tay ôm lấy bà, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“Mẫu thân.”
Lệ tức khắc trào ra, ướt đẫm khuôn mặt bà.
Tim ta cũng quặn thắt từng hồi.
Cả đời này, liệu ta có thể quang minh chính đại gọi bà một tiếng “mẫu thân” hay không?
Xuất giá, bái đường, động phòng.
Mọi thứ diễn ra theo quy củ, không có gì nổi bật, cũng không xảy ra sai sót gì.
Mẫn Nghênh Hà đối với ta không lạnh không nóng, nhạt nhẽo như nước giếng.
Đây chính là kết cục của một cuộc hôn nhân không có tình cảm, không có thứ tình yêu hư ảo mơ hồ làm nền tảng.
Chúng ta có thể tương kính như tân, nhưng chẳng thể nào hòa hợp như cầm sắt.