Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ

Chương 108: Muốn thành giai duyên (2)



Thấy đám thư sinh kia vẫn còn biết điều, Hạ Bá Nhiên khẽ gật đầu tỏ ý hài lòng.

Nếu đến chút nhãn lực ấy mà cũng không có, thì lứa cống sinh năm nay thật sự chẳng đáng kỳ vọng.

“Thời gian không còn sớm, phủ thừa tướng cũng không tiện giữ các vị lâu hơn. Chuyện trong phủ, vốn thích hợp bị người ngoài bàn tán, mong các vị công tử hiểu cho.”

Hạ Trì Uyển liền vội vã thi lễ với đám tài tử trẻ tuổi kia.

“Tướng phủ có chút quà mọn, mong các vị công tử không chê.”

Nói xong, nàng khẽ liếc mắt ra hiệu cho quản gia. Quản gia hiểu ý, lập tức lui xuống chuẩn bị quà mà Hạ Trì Uyển vừa nói.

Chuyện hôm nay quả thực đã ầm ĩ quá mức, nên nhất định phải khiến đám thư sinh kia ngậm miệng lại.

Chẳng bao lâu, quản gia đã bê ra mấy chiếc túi thơm, lần lượt đưa đến tay từng vị công tử.

Hạ Trì Uyển lại tiếp lời:

“Chỉ là vài món nhỏ được nha hoàn trong phủ may thêu tùy ý, tuy chẳng đáng giá gì, nhưng cũng coi như đồ dùng thiết thực.”

Đám thư sinh cầm lấy túi thơm thơm nức trong tay, ai nấy đều hiểu rõ—trong túi này, tất nhiên còn có ẩn tình bên trong.

Chẳng ai là kẻ ngu ngốc, vừa nãy không ai dám phụ họa theo lời Chu Khải Lương, thì lúc này dĩ nhiên cũng không dám đem chuyện trong phủ thừa tướng đi rêu rao khắp nơi.

“Nhị tiểu thư xin cứ yên tâm.”

Mọi người đều rõ, nếu việc này do Hạ Trì Uyển đứng ra xử lý, thì tức là đã có sự cho phép ngầm của Hạ Bá Nhiên.

Vì vậy, ai nấy đều lên tiếng cam đoan sẽ không tiết lộ nửa lời, sau đó lần lượt cáo từ Hạ Tử Hiên mà rời đi.

Chỉ là, khi rời khỏi phủ, trong lòng họ ai nấy đều âm thầm nhắc nhở bản thân:

Phủ thừa tướng này… Hạ Tử Hiên chỉ là thứ tử, tuyệt đối không thể dây dưa cùng hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hạ Phù Dung ngây người quỳ trên mặt đất, ánh mắt thất thần. Bất chợt như nhớ ra điều gì đó, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Trì Uyển.

“Sao ngươi lại để bọn họ đi! Ngươi chột dạ rồi đúng không?!”

Rồi nàng quay đầu nhìn sang Hạ Bá Nhiên:

“Phụ thân! Nữ nhi thật sự không làm gì cả! Nữ nhi xưa nay luôn biết giữ lễ nghĩa, sao có thể làm chuyện phản nghịch vô luân đến vậy? Nữ nhi hoàn toàn không quen biết Chu công tử này! Còn mấy bức thư kia, nữ nhi cũng không biết tại sao lại xuất hiện trong phòng nữ nhi!”

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Hạ Phù Dung nước mắt như mưa, không cam lòng để cả đời mình bị hủy trong tay Chu Khải Lương.

“Phụ thân! Người hỏi nàng đi! Nếu nàng thật sự không có liên quan gì đến Chu công tử, thì sao lại có thể gặp hắn giữa hành lang thế kia?”

Hạ Phù Dung giơ tay chỉ thẳng về phía Hạ Trì Uyển, chất vấn bằng giọng giận dữ:

“Nam nữ đơn độc ở chung một chỗ, tình ngay lí gian. Lẽ nào muội ấy không hiểu đạo lý nam nữ phải giữ khoảng cách sao?!”

“Vô lễ!  là Nhị muội của con!”

Nghe Hạ Phù Dung cứ “nàng, nàng, nàng” gọi Hạ Trì Uyển như thế, Hạ Bá Nhiên nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: quả nhiên Phù Nhi vẫn chưa đủ chín chắn.

So với cách Hạ Trì Uyển xử lý cục diện rối rắm vừa rồi, sự giận dữ và hoảng loạn của Hạ Phù Dung lúc này chẳng khác nào một con ch.ó bị dồn vào ngõ cụt, vùng vẫy trong vô vọng.

“Phụ thân, lời Đại tỷ nói… cũng không phải không có lý.”

Hạ Tử Hiên hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện mình từng giúp Chu Khải Lương giấu thư, chỉ lựa chọn xuất phát điểm câu chuyện để đổ lỗi cho Hạ Trì Uyển.

Hạ Trì Uyển khẽ hé môi định lên tiếng, thì đã có người cất lời thay nàng.

Chu Huyền Trữ khẽ lắc đầu, thở dài:

“cảm thấy phương pháp phòng chống đậu mùa của Nhị tiểu thư vô cùng tài tình, nên mới muốn đến thỉnh giáo một chút, nào ngờ lại gây ra hiểu lầm như vậy. Tự Chi, Hạ Đại công tử dường như muốn coi ngươi ngươi như không tồn tại.”

Đôi mắt Hạ Trì Uyển khẽ lóe lên, sửa lời vừa định nói, bám theo lời của Chu Huyền :

“Thất hoàng tử quả thực có hứng thú với phương pháp phòng bệnh đậu mùa mà nữ nhi tìm hiểu, nào ngờ Chu công tử lại lén lút đi theo.”