Trọng Sinh Chức Vương Phi Bị Ép Nhận

Chương 130



Nói xong liền dẫn Ngụy La vào phòng trong, lấy xiêm y màu vàng thay cho nàng, cảm thán nói: “Tiểu thư đã trưởng thành rồi!”

Ngụy La biết được Triệu Giới không nhìn thấy, sắc mặt liền thả lỏng hơn một chút, cũng có chút yên lòng, nhưng không cảm khái nhiều như Kim Lũ.

Đã trải qua một kiếp, Ngụy La biết cái gì tốt cái gì không, quý thủy mỗi tháng tới một lần, đại biểu nàng trưởng thành, thành thục rồi, có thể thành thân, sinh con. Cũng may lúc ra ngoài Kim Lũ có chuẩn bị vải bông phòng ngừa vạn nhất, bây giờ lại có công dụng. Kim Lũ lấy vải bông ra, cầm tay nàng chỉ nàng phải dùng thế nào. Đời trước Ngụy La đã dùng qua, bây giờ học rất nhanh.

Thu xếp mọi thứ thỏa đáng xong, Ngụy La cuối cùng có thể thanh thản đi đến tiền viện Điện Đại Hùng Bảo.

Trong đại điện, một đôi mẫu nữ nghiêm trang quỳ trước tượng phật, đang lẩm bẩm cầu xin Bồ Tát phù hộ. Ngụy La nhìn quanh, không thấy Lương Ngọc Dung, mày cau lại, cảm thấy có chút sốt ruột.

Lương Ngọc Dung chưa về hậu viện, cũng không ở đây, vậy nàng ấy đi chỗ nào?

Thật ra Lương Ngọc Dung không đi đâu xa, chỉ tới sau điện nghe trụ trì giảng kinh truyền đạo mà thôi. Ngụy La có chút khẩn trương quá mức, trước kia Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn hầu như không nói chuyện, làm sao có thể trong một đêm liền yêu nhau được chứ!

Lương Ngọc Dung ngồi chồm hỗm trên bồ đoàn, dáng người đoan chính, lẩn quẩn bên tai là mấy lời kinh phật khó hiểu của trụ trì, nàng nghe liền cảm thấy buồn ngủ. Lúc nãy sao nàng lại rảnh rỗi không có việc gì làm đi xem náo nhiệt mà tới đây chứ, bây giờ muốn rời đi lại cảm thấy ngại ngùng. Lương Ngọc Dung nghiêng đầu nhìn Ngụy Thường Dẫn ngồi xe lăn bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt hắn trầm tĩnh, mặt không đổi sắc. Ở cùng một chỗ, Ngụy Thường Dẫn lại có thể tâm bình khó hòa, lạnh nhạt tao nhã, nghiêm túc nghe trụ trì giảng kinh, trên mặt còn không có chút nôn nóng.

Lương Ngọc Dung đành phải thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, học bộ dáng của Ngụy Thường Dẫn, không nhìn loạn nữa.

Nhưng mà đúng là Lương Ngọc Dung vẫn chưa đạt được tới cảnh giới của Ngụy Thường Dẫn, ngồi một hồi, nàng dần có chút buồn ngủ. Đầu gật lại gật, gần như muốn ngủ.

Đúng lúc Lương Ngọc Dung sắp chìm vào giấc ngủ, trước mặt bỗng nhiên có một bàn tay thon dài vươn ra, trong lòng bàn tay còn để một cái kẹo mạch nha. Lương Ngọc Dung liền tỉnh táo, kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt Ngụy Thường Dẫn không chút gợn sóng, bên môi khẽ cười, hướng hướng cái kẹo đường về phía nàng, ý tứ không cần nói cũng rõ.

Lương Ngọc Dung cũng không ngại, cầm cái kẹo cho vào trong miệng, đường ngọt tan tràn đầy trong khoang miệng, thoáng cái liền xua tan cơn buồn ngủ của nàng. Lương Ngọc Dung ngồi đàng hoàng lại, chẳng mấy chốc liền ăn xong một cái kẹo. Một lát sau, nàng nghiêng đầu nhìn Ngụy Thường Dẫn, đôi mắt đen to lúng liếng khẽ chớp, ánh mắt kia rõ ràng đang hỏi hắn: “Có còn nữa không?”

Ngụy Thường Dẫn khẽ mỉm cười, đưa tay vào trong tay áo dệt kim thêu hoa văn Bát Bảo, lấy ra một cái bọc giấy dầu nho nhỏ đưa tới trước mặt nàng. Hắn không bài xích đồ ngọt, ngẫu nhiên cũng có vài thứ trong người, lúc thấp thỏm hay nóng nảy có thể ăn một viên giúp tâm bình khí hòa. Bây giờ lại thấy tiểu cô nương trước mặt không tĩnh tâm nổi, liền lấy ra trấn an nàng, không nghĩ lại có hiệu quả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Sau khi có kẹo mạch nha, Lương Ngọc Dung quả thật không ngủ gà ngủ gật cũng không nhìn loạn xung quanh nữa. Đợi nàng ăn xong bọc kẹo, trụ trì cũng vừa vặn giảng xong kinh phật.



Đi ra khỏi điện, Lương Ngọc Dung đuổi theo xe lăn bằng gỗ phía trước, gọi: "Thường Dẫn ca ca!" Ngụy Thường Dẫn nghe tiếng, ra hiệu cho hạ nhân phía sau dừng lại.

Lương Ngọc Dung đứng bên cạnh hắn, đem giấy dầu kia đưa lại, mặt mày cong cong, lúm đồng tiền dịu dàng: “Muội ăn xong rồi, lần sau gặp lại sẽ trả lại cho ca ca. Ca ca thích ăn gì? Kẹo mạch nha sao?”

Gương mặt tuấn tú nho nhã của Ngụy Thường Dẫn thoáng lộ ra nụ cười: “Cái gì cũng được”.

Cái gì cũng được, vậy nàng mua cái gì hắn cũng không phản đối sao? Đầu óc Lương Ngọc Dung nghĩ ngợi, đối với mấy chuyện này rất thích thú, rất nhanh liền nghĩ tới: “Muội biết ở Bát Trân Phường có một loại kẹo rất ngon, là dùng sữa bò và hạnh nhân làm thành, ngọt mà không ngán, ca ca có muốn thử không? Muội mua cho ca ca đền bù tổn thất nhé!”

Nói xong, khách hành hương trong bảo điện cũng lục tục ra ngoài, hai người bọn họ đứng chỗ này lại thành cản đường. Lương Ngọc Dung liền tự nhiên đứng sau lưng Ngụy Thường Dẫn, đẩy xe lăn của hắn lên phía trước.

Một màn này có chút quen thuộc, nàng đột nhiên nhớ ra trước đây cũng có tình huống như vậy, giữa màn tuyết mỏng, hắn lẻ loi một mình ngồi dưới cây đại thụ, trên đầu cũng đầy tuyết. Nàng tiến lên muốn giúp hắn đẩy xe lăn, đáng tiếc sức lực quá nhỏ, đẩy hoài vẫn không nhúc nhích. Bây giờ nàng trưởng thành, mặc dù vẫn dùng hết sức, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm xe động đậy một chút.

Ngụy Thường Dẫn thấy thế, ngăn cản nàng: "Muội đẩy không được đâu, để hạ nhân đẩy ca ca đi!”

Lương Ngọc Dung đẩy hắn lên phía trước, lắc lắc đầu nói: “Ca ca lại không nặng, muội không dùng sức”. Ngụy Thường Dẫn ngập ngừng, cũng không nói gì nữa.

Đi một đoạn đường, phía trước là Bảo Điện Đại Hùng. Vấn đề vừa rồi Ngụy Thường Dẫn vẫn chưa trả lời nàng, vì vậy lại hỏi: “Thường Dẫn ca ca, muội mua cho ca ca kẹo ở Bát Trân Phường được chứ?”

Ngụy Thường Dẫn cười khẽ, lần này nhẹ gật đầu: “Được”.

Cứ quyết định như vậy, Lương Ngọc Dung nói: "Hôm nào muội mua xong sẽ kêu A La đưa cho ca ca.” Suy nghĩ một chút lại không yên lòng nói: “Không biết A La có ăn vụng không…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com