Trọng Sinh Chức Vương Phi Bị Ép Nhận

Chương 151



Phía sau tấm bình phong tám phiến bằng ngà voi chạm trổ hoa văn sơn thủy.

Tiểu cô nương sắp mặc xong xiêm y cho tử tế, cung trang màu anh đào thêu tơ họa tiết song khoa vân nhạn mặc trên người nàng không những không lộ vẻ trang trọng quá mức, ngược lại càng thêm mỹ lệ. Bộ dáng Ngụy La thường ngày vốn đẹp mắt, lần đầu mặc xiêm y được đặc chế như vậy, vốn Trần Hoàng Hậu còn có chút lo lắng không biết có hợp hay không, bây giờ thấy vậy lập tức yên tâm.

Ngụy La cầm trong tay dải lụa choàng màu trắng ngà làm từ lụa Hương Vân, đang muốn quấn lên khuỷu tay, ngẩng đầu liền thấy Trần Hoàng Hậu và phu nhân Trấn Quốc Công cùng nhau đi tới, liền quỳ gối hành lễ nói: “Hoàng Hậu Nương Nương…”

Trần Hoàng Hậu tiến lên đỡ lấy hai tay Ngụy La, kêu nàng miễn lễ, hài lòng nhìn nàng một lần từ trên xuống dưới, cười híp mắt nói: “Mặc xiêm y mất nhiều thời gian như vậy, bản cung còn tưởng ngươi mặc không vừa, xem ra là ta nghĩ nhiều, nhìn vào rất được đúng không?”

Cung trang màu sắc rực rỡ, chi tiết tỉ mỉ, càng làm gương mặt tươi sáng của Ngụy La trở nên nổi bật, mắt phượng long lanh, giống như búp bê được mài dũa, không chỗ nào không tinh xảo.

Ngay cả phu nhân Trấn Quốc công đi cùng Trần Hoàng Hậu cũng nhìn nhiều mấy lần, tán dương: “Quả thực là người xinh đẹp!”

Gương mặt Ngụy La ngượng ngùng, bàn tay âm thầm siết chặt lấy cây trâm đang cầm trong tay áo, hổ thẹn nói: “Khiến nương nương đợi lâu, dân nữ mới mặc lần đầu nên tốn nhiều thời gian một chút…”

Thực ra Trần Hoàng Hậu cũng không sốt ruột, bà chỉ lo lắng Ngụy La gặp phải phiền toái gì thôi. Bây giờ thấy nàng yên bình vô sự, yên tâm nói: “Không có gì đáng ngại, ngươi cứ từ từ mặc, bản cung ra ngoài đợi”.

Ngụy La gật đầu.

Sau khi Trần Hoàng Hậu và phu nhân Trấn Quốc Công rời khỏi, Ngụy La mới thở phào một cái. Lúc nàng nghe thấy thanh âm của Trần Hoàng Hậu, thiếu chút nữa đã bị hù tới kêu lên thành tiếng, cũng may còn kịp, Triệu Giới từ sau vách ngăn lụa rời đi, nàng lại vội vàng thay đổi xiêm y, lúc này Trần Hoàng Hậu mới vào tới.

Cây trâm Triệu Giới tặng bị Ngụy La vô thức giấu vào trong tay áo, nàng không muốn để người khác biết. Cây trâm này và cây trâm của Triệu Lưu Ly quá giống nhau, của Lưu Ly là do Triệu Giới tặng, người khác nếu thấy nàng cũng có nó, không khó đoán ra cũng là do Triệu Giới tặng. Bây giờ nàng là cô nương chưa xuất giá, không cần nói gì khác, chỉ cần trên người có đồ vật nam nhân đưa sẽ không tốt cho thanh danh của nàng.

Nghĩ tới Triệu Giới… Ngụy La không tự chủ nhớ tới Tống Huy.

Cho dù nàng và Triệu Giới như thế nào đi nữa, hôn ước giữa nàng và Tống Huy cũng nên có kết thúc. Nàng không thích Tống Huy, cũng không thể gả cho hắn, tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải là cách. Dù sao kể từ sau khi trùng sinh, nàng đã không nghĩ tới việc trở thành thê tử của hắn. Qua mấy năm chung đụng, thành kiến của nàng với Tống Huy cũng không còn bao nhiêu, hắn đối tốt với nàng, là thật tâm thật ý. Cho dù nàng không biết tại sao đời trước Tống Huy và Ngụy Tranh lại định hôn, ít nhất đời này hắn toàn tâm toàn ý làm Tống Huy ca ca của nàng. Đáng tiếc, nàng trước sau đều không có tình yêu nam nữ với hắn, cho dù tốt thế nào, tâm cũng không thay đổi được.

Ngụy La nghĩ ngợi lung tung, màn trắng chỗ vách tường lại bị vén lên, có người từ sau tấm bình phong đi ra.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cung nữ mặc xiêm y màu hồng vừa mới bị Trần Hoàng Hậu quở trách một trận, lúc này không dám qua loa, cung kính dẫn nàng tới trước bàn trang điểm bằng gỗ liêm mạ vàng, để Ngụy La ngồi xuống, giúp nàng chải đầu vấn tóc. Không lâu sau liền vấn xong một kiểu song hoàn vọng tiên , cài lên hoa điền hoa văn bảo tướng và trâm ngọc thiền kim tước, lại đeo thêm khuyên tai lồng đèn khảm ngọc lung linh, lúc này mới coi như thỏa đáng.

Ngụy La đang muốn đứng lên, cung nữ Vân Tử bên cạnh Triệu Lưu Ly đến nói: “Ngụy tiểu thư, công chúa điện hạ mời ngài đi qua một chuyến”.

Ngụy La nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?” Vân Tử lắc lắc đầu.

Ngụy La để lược bí xuống, đứng dậy theo Vân Tử đi vào noãn các.

Triệu Lưu Ly vừa mới tắm rửa xong, lúc này đang khoác trường sam mỏng màu hồng cánh sen, nàng ấy ngồi trên giường, không cho ai tới gần, hốc mắt phiếm hồng giống như đang hờn dỗi.

Ngụy La tiến lên hỏi, lúc này mới biết được Triệu Lưu Ly cãi nhau với Dương Chẩn nên khó chịu. Thực ra cũng không phải chuyện gì to tác, hôm nay là sinh thần mười lăm tuổi của nàng ấy, nàng ấy cũng không có yêu cầu gì quá, chỉ muốn Dương Chẩn bồi bên cạnh mà thôi. Nhưng tên đầu gỗ kia, cả buổi sáng tới giờ cũng không thấy mặt, không biết đi nơi nào, vừa mới trở về, ngay cả một câu cũng không nói với Triệu Lưu Ly, xoay người gấp gáp đi lo chuyện khác.

Dương Chẩn có gì mà gấp gáp? Chuyện trọng yếu nhất của hắn không phải bảo vệ Triệu Lưu Ly nàng sao. Triệu Lưu Ly vừa phồng má vừa nói: “… ta tức giận”.

Ngụy La dở khóc dở cười, lễ cập kê ở ngay trước mắt, còn lo lắng tức giận không đâu gì chứ? Nàng đành dỗ Triệu Lưu Ly trước, để nàng ấy ngoan ngoãn thay xiêm y, vấn tóc, chờ sau khi lễ cập kê kết thúc rồi tức giận với Dương Chẩn cũng không muộn.

Ngụy La tốn không ít miệng lưỡi, cũng may Triệu Lưu Ly không phải cô nương thích gây sự. Nàng ấy oán hận xong, mặc dù mất hứng, nhưng cũng không giở tính, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận thay đồ cho buổi lễ.

*** *** ***

Từ trong phòng đi ra, ở khúc quanh, Ngụy La nghe được đối thoại của Trần Hoàng Hậu và một người nữa ở phía trước.

Trần Hoàng Hậu gọi đối phương là Ôn phu nhân, Ngụy La suy nghĩ một lát, hôm nay các mệnh phụ phu nhân có mặt chỉ có phu nhân Định Quốc Công là họ Ôn.

Các nàng nói chuyện ở chỗ này là có gì quan trọng sao?

Ngụy La vô thức dừng chân, nghe thấy thanh âm của Trần Hoàng Hậu: “Nếu bản cung nhớ không lầm, Tam công tử của quý phủ năm nay mười tám rồi…”

Ôn Thị cung kính khiêm nhường nói: “Nương nương nhớ không sai, Huân nhi đầu năm nay mới vừa tròn mười tám…”

Trần Hoàng Hậu ừ một tiếng, từ tốn nói: “Ta nhớ đứa nhỏ này khiêm tốn nhã nhặn lại biết lễ nghĩa, cởi mở rộng lượng, tuấn tú lịch sự, lại có tài, chắc là rất được các cô nương yêu mến đi!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com