Trọng Sinh Chức Vương Phi Bị Ép Nhận

Chương 16



Ngụy Côn đối với âm thanh ở hậu viện không quan tâm, hạ quyết tâm nói: “Cho dù việc này nàng thật sự không biết, nhưng hôm nay không trông coi kỹ A La là sự thật. Ngay cả hạ nhân ở viện mình cũng không quản lý được, chỉ có thể trách nàng ta vô năng. Không thôi nàng, còn giữ lại để tiếp tục gây họa cho A La sao?”

Liễu thị lại nói: “Việc này không thể coi thường, đệ vẫn nên cùng phụ mẫu thương lượng rồi mới có thể kết luận…”

Âm thanh thảm thiết từ hậu viện vang lên liên hồi, Đậu ma ma lớn tuổi, không chịu nổi hình phạt, mới đánh hơn mười côn, bà ta đã muốn mất đi nửa cái mạng. Đỗ thị ở cửa nhìn, muốn nói đám hạ nhân kia nhẹ tay một chút, nhưng Ngụy Côn nói đánh c.h.ế.t mới thôi, bọn họ tuân lệnh Ngụy Côn, cũng không dám tự tiện làm chủ. Cho nên mấy lời cầu xin tha thứ của Đậu ma ma không có tác dụng, mỗi côn hạ xuống đều dùng sức, chỉ chốc lát sau Đậu ma ma đã bị đánh tới tróc da tróc thịt.

Đỗ thị nắm cánh cửa khắc hình lăng hoa , trời tháng ba mà bà ta như bị rớt vào hầm băng, thái dương trên đỉnh đầu chói lọi chiếu xuống. Đầu óc Đỗ thị mơ hồ, thân mình mềm nhũn, té xỉu trên mặt đất.

*** *** ***

Ở phía trong, A La ghé vào cửa sổ, nhìn xem đám hạ nhân quỳ bên ngoài, lại nghe tiếng gậy gộc đánh lên người họ. Nàng chỉ thấy thanh âm này thật êm tai, cũng làm thân thể thấy sảng khoái.

Đậu ma ma cho rằng bà ta nhận hết tội lỗi để Đỗ thị trong sạch thì Đỗ thị liền có thể cứu bà ta sao. Thật khờ dại.

Đỗ thị bây giờ chính là ốc còn không mang nỗi cọc cho ốc, sao còn có thể quản bà ta sống c.h.ế.t thế nào chứ? Đậu ma ma bây giờ đã không còn tác dụng, Đỗ thị cũng không làm chủ được bà ta sống hay chết, c.h.ế.t khó coi thế nào.

Ngụy La phồng má, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, không cần nghĩ cũng biết nàng đang suy nghĩ chủ ý xấu xa gì đó.

Ngụy Thường Hoằng đứng sau A La, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “A La, phu nhân vì sao muốn bán tỷ đi. Bởi vì bà ta không phải mẫu thân của chúng ta sao?”

A La quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt mê mang nghi hoặc của Thường Hoằng; nàng nhảy xuống đoản tháp, đi tới trước mặt Thường Hoằng: “Đệ biết phu nhân không phải mẫu thân sao?”

Thường Hoằng gật gật đầu, hắn biết, vẫn luôn biết. Hình như có một lần nha hoàn ở trước mặt hắn lỡ miệng, nói gì đó con ruột với không phải con ruột nên đối xử không giống nhau; hắn nghe thấy, từ đó vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Thường Hoằng so với bạn bè cùng lứa trưởng thành sớm, chuyện này hắn vẫn không nói cho A La biết; suy cho cùng cũng chỉ là đứa nhỏ sáu tuổi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra, rốt cuộc cũng không nhịn được tò mò.

A La kéo tay Thường Hoằng, để hắn nhìn thấy hạ nhân bị đánh ngoài cửa sổ, trả lời: “ĐÚng vậy, bởi vì bà ta không phải mẫu thân của chúng ta, bà ta là mẫu thân của Ngụy Tranh. Cho nên sau này đệ cũng không được coi bà ta là mẫu thân, phải cách xa bà ta một chút, bà ta là người xấu!”.

Thường Hoằng nghe lời dạ một tiếng, hắn đối với việc lý giải thiện và ác còn mơ hồ, nhưng chỉ cần là người dám khi dễ A La, tất cả đều là người xấu. Qua hồi lâu, Thường Hoằng lại hỏi: “Vậy mẫu thân chúng ta là ai? Mẫu thân đang ở đâu?”

A La cũng chưa từng thấy qua bộ dáng của Khương Diệu Lan, suy nghĩ một lát, nàng nói: “Mẫu thân đã chết!”

*** *** ***

Chiều hôm đó, Anh Quốc Công Ngụy Trường Xuân và thái phu nhân từ Chân Định trở về. Mới vừa vào phủ liền nghe chuyện lớn, vội vàng gọi mọi người vào phòng khách, thương lượng xem nên giải quyết chuyện này thế nào.

Ngụy Côn muốn hưu thê, mặc cho mấy vị lão gia khuyên thế nào cũng không lay chuyển. Trưa nay Đỗ thị ngất xỉu, đến giờ còn chưa tỉnh, Tam phu nhân cũng gọi đại phu qua coi, còn chưa có kết quả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ngụy Trường Xuân năm nay đã qua năm mươi tuổi, là một người chính trực, nghe xong mọi chuyện liền phẫn nộ đập bàn: “Đỗ thị sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy!”

Ngồi cạnh ông là Thái phu nhân La Ngọc Tố, La thị mặc xiêm y màu đỏ tía thêu mấy chữ phúc, trên đầu đeo khăn thêu hình núi khảm ngọc bích; bà cau mày nói: “Không phải Đậu ma ma thừa nhận do bà ta tự mình làm sao, không liên quan gì tới Đỗ thị! Đậu ma ma đâu?”

Tứ phu nhân Tần thị nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng: “Ngũ đệ cho người phạt bà ta mấy chục côn, bà ta chịu không nổi, cũng chỉ còn chút hơi tàn. Đậu ma ma và mấy hạ nhân khác nhốt ở sài phòng”.

Thật ra theo ý của Ngụy Côn, đánh c.h.ế.t Đậu ma ma mới tốt, chẳng qua lúc ấy Đỗ thị ngất đi nên mọi việc có chút loạn. Tam phu nhân nhân lúc đó kêu người dừng tay, nhốt hết ở sài phòng, chờ Anh Quốc Công và Thái phu nhân về rồi xử lí sau.

Thái phu nhân kêu người mang Đậu ma ma vào. Đậu ma ma lúc này giống như đống bùn nhão té trên mặt đất, toàn thân đều là miệng vết thương, bà ta bị đánh suýt chết.

Thái phu nhân hỏi: “Ngươi lên kế hoạch như thế nào? Kể lại chi tiết một lần!”.

Đậu ma ma trung thành với Đỗ thị, đến lúc này vẫn không quên che chở cho Đỗ thị. Bà ta đem lý do buổi sáng đã nói ra nói lại lần nữa, đem tất cả sai lần đổ lên người mình, sau đó khóc gào: “Phu nhân thật sự bị oan… Cái gì phu nhân cũng không biết, nếu nói phu nhân sai, chỉ là vì quá mức tin tưởng lão nô thôi. Cầu Quốc Công gia và Thái phu nhân tha thứ cho phu nhân…”

Thái phu nhân phất phất tay, để hạ nhân đem bà ta về lại sài phòng. Hơn mười người trong phòng khách lúc này đều thật im lặng.

Đại lão gia Ngụy Mân suy nghĩ một chút nói: “Ngũ đệ, không bằng đệ suy nghĩ kỹ lại lần nữa. Vạn nhất Ngũ đệ muội thật như lão ma ma kia nói mà đệ lại bỏ nàng, nhà chúng và Phủ Trung Nghĩa Bá sau này cũng không tiện lui tới nữa. Dù sao phụ thân và Trung Nghĩa Bá cũng có mấy chục năm giao tình…”

Đây cũng là điều tất cả mọi người đang suy xét. Địa vị của Trung Nghĩa Bá nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ. Quan trọng hơn là Trung Nghĩa Bá và đương kim quý phi – Ninh quý phi là họ hàng. Ninh quý phi hiện lại là sủng phi của Sùng Trinh Hoàng Đế. Phủ Anh Quốc Công cho dù quyền thế lớn cũng không muốn đắc tội với vị quý phi này…

Ngụy Côn đột nhiên đứng lên, mắt đỏ hồng nói: “Đại ca không cần khuyên nữa. Lúc A La và Thường Hoằng mới sinh, lớn nhỏ trong nhà đều khuyên đệ cưới Đỗ thị, tốt xấu gì A La và Thường Hoằng cũng cần có mẫu thân. Nhưng nhìn xem, nàng ta làm mẫu thân như vậy sao! Không cần biết việc này có liên quan tới Đỗ thị hay không, hôm nay đệ sẽ hưu thê!”

Ngụy Mân há miệng, trong lòng ông cũng có hổ thẹn với Ngũ đệ, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Tam lão gia Ngụy Xương ngồi bên phải cười lạnh, nắm tay nắm chặt. Ngụy Mân nhìn thấy liền sợ hãi, sợ hắn ngay lúc này động thủ. Ngụy Mân nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén uy h.i.ế.p Ngụy Xương.

Ngụy Xương cũng là người biết chừng mực, không có làm chuyện gì xúc động.

Hai vị đệ đệ này thật là Ngụy Mân hắn đau đầu. Sáu bảy năm trước đã như vậy, sáu bảy năm sau cũng y như thế, nữ nhân đúng là mầm tai họa mà.

Năm đó khi Ngụy Côn mang Khương Diệu Lan về nhà, mọi người ở Phủ Anh Quốc Công không ai nghĩ tới hai huynh đệ bọn họ sẽ cùng thích một nữ nhân.

Lúc trước hai người họ vì Khương Diệu Lan suýt nữa đã ra tay với nhau. Sau khi Ngụy Côn thành thân với Khương Diệu Lan, quan hệ huynh đệ hai bên cũng không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng lạnh lùng hơn, nhiều năm như vậy cũng không hề dịu đi.

Ở trong mắt Lão tam Ngụy Xương, Ngụy Côn là người không biết quý trọng người trước mắt, là tên khốn nạn. Mà trong mắt Lão ngũ Ngụy Côn, Ngụy Xương chính là người điên mơ ước thê tử của đệ đệ.

Đại lão gia Ngụy Mân đang nhức đầu, Tam phu nhân dẫn đại phu tiến vào. Sắc mặt Liễu thị rất vi diệu, lễ phép hành lễ với Anh Quốc Công và Thái phu nhân, chần chừ rồi nói: “Phụ thân, mẫu thân, vừa rồi đại phu đã bắt mạch cho Ngũ đệ muội. Ông ta nói… Ngũ đệ muội đã có thai hơn một tháng”.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com