Tống Huy vẫn luôn đứng phía sau Cao Tụng Huân, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngụy La bên cạnh Triệu Lưu Ly, ánh mắt nặng trĩu lộ ra chút bị thương. Tống Huy gầy đi không ít, bộ dáng có chút tiều tụy, thấy Ngụy La phải đi, không nhịn được bước lên vài bước, khàn giọng hỏi: “A La muội, có thể nói chuyện với ta một chút không?”
Ngụy La dừng một chút, cũng biết không thể trốn tránh mãi, nàng nhìn Tống Huy, miễn cưỡng cười một cái rồi hỏi: “Tống Huy ca ca có lời nào không thể nói ở đây sao?”
Cũng may là lúc này trong Xuân Âm Lâu đã không còn lại mấy người, chỉ còn mỗi Cao Tụng Huân. Cao Tụng Huân thấy bầu không khí này không đúng, liền thức thời ôm quyền cáo từ.
Lương Ngọc Dung thấy thế, nghĩ hai người bọn họ sắp đính hôn, nói chuyện một chút cũng không sao, liền dẫn Triệu Lưu Ly ra ngoài, cho hai người họ chút không gian. Nhưng Triệu Lưu Ly lại biết rõ quan hệ của Ngụy La và Triệu Giới, nàng có chút không yên lòng, vừa đi vừa quay đầu lại gọi: “A La…”
Ngụy La cúi đầu, nhìn mũi giày mình.
Tống Huy chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Ngụy La, hốc mắt hắn thâm đen như vài ngày chưa ngủ, chỉ một thời gian mà người gầy đi một vòng, ánh mắt bi thương, giống như rơi xuống vực sâu, mang theo tuyệt vọng cùng chút giãy giụa không cam lòng. Hắn mở miệng, rất lâu mới có thể nói ra một câu đầy đủ:”A La…Phụ thân ta đã nói với Anh Quốc Công việc giải trừ hôn ước”.
Hôm nay, trước khi hắn xuất môn, Trung Nghĩa Bá đã chuẩn bị tới Phủ Anh Quốc Công từ hôn, thuận tiện bồi tội.
Hắn không đi cùng, đại khái là sợ phải đối mặt.
Tống Huy chỉ cảm thấy lòng đau như d.a.o cắt, không bỏ được nàng, không muốn để nàng đi. Đêm hôm Tống Bách Nghiệp nói với hắn không thể thú Ngụy La, hắn quỳ ngoài cửa cả đêm, cầu xin phụ thân thu hồi quyết định đó. Nhưng không có tác dụng, cho dù thế nào Tống Bách Nghiệp cũng không thể đồng ý, còn nói cửa hôn sự này không thể không lui. Hắn chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim mình như bị khoét trống rỗng, không có xuống dốc, không biết tại sao lại phát sinh biến cố như vậy.
Hắn muốn gặp Ngụy La một lần, nhưng cũng sợ phải gặp nàng. Sợ nhìn thấy nàng rồi sẽ nói ra mấy lời tàn nhẫn, cảm giác đó so với lấy d.a.o khoét người hắn còn khó chịu hơn, hắn chịu không nổi nên hắn muốn né tránh. Nhưng tránh cũng vô ích, hôm nay nhìn thấy nàng, tâm tình hắn liền trỗi dậy mãnh liệt, rất muốn ôm nàng, muốn có được nàng, muốn thú nàng về yêu thương nàng thật nhiều.
Trước đó Ngụy La đã nghe Triệu Giới nói qua, mặc dù không tới mức quá ngạc nhiên, nhưng nàng cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy.
Ngụy La chỉ có thể ừ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tống Huy nắm chặt tay, thiếu niên ôn nhuận lịch sự tao nhã ngày xưa giờ đã trở nên thất ý suy sụp tinh thần, trong giọng nói vô tình lộ ra vẻ khẩn cầu:”A La, vì sao muội không muốn gả cho ta? Ta sẽ đối với muội rất tốt, rất tốt”.
Ngụy La không nhìn hắn, rất lâu sau mới nói: “Muội chỉ coi huynh là huynh trưởng… Muội, muội không có tình yêu nam nữ với huynh”.
Thân hình Tống Huy khẽ lay động, hệt như đứng không vững.
Ngụy La vô thức muốn đỡ hắn, bàn tay đưa ra một nửa rồi lại rụt về: “Việc muội muốn giải trừ hôn ước, không liên quan tới Tống Huy ca ca… Huynh rất tốt, thật xin lỗi, đáng lẽ muội phải nói sớm hơn”. Nàng nhìn bộ dáng Tống Huy bây giờ, trong lòng có chút áy náy, muốn an ủi hắn cũng không biết phải nói cái gì, nói càng nhiều sợ lại càng cho hắn hy vọng, chẳng thà không nói gì cả.
Tống Huy vịn lấy bàn đá bên cạnh, đầu ngón tay nắm tới trắng bệch.
Sắc mặt hắn tái nhợt, rất lâu mới bình thường trở lại, không nói lời nào xoay người đi ra ngoài.
Bóng lưng hắn dung nhập vào vách núi xa xa, từng bước, từng bước cực kỳ thong thả, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt Ngụy La.
*** *** ***
Sau khi mặt trời lặn, trăng sao thưa thớt, trong đình giữa hồ của Tử Ngự Sơn Trang đang có một bữa tiệc rượu.
Người có mặt phần lớn là thiếu niên tham gia hội thơ ban ngày, một đám người cao hứng chơi tửu lệnh, đoán đố chữ, vô cùng náo nhiệt. Tửu lượng của Tống Huy không tốt, trước kia hắn đều tự biết điểm dừng, uống hai ba chén liền ngưng, hôm nay không biết có chuyện gì, ai mời cũng không từ chối, ai mời cũng uống một hơi cạn sạch, khác bình thường một trời một vực.
Người khác tuy có nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tâm tình hắn đang tốt, càng rót càng nhiều, lại không biết hắn có buồn khổ trong lòng.
Không bao lâu, Tống Huy liền thấy đầu choáng váng, thần chí không rõ.
Đến cùng hắn vẫn còn chút lý trí, biết rõ nếu uống tiếp không chừng xảy ra chuyện xấu, liền đứng dậy cáo từ mọi người, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Đi qua cầu cửu khúc, đang muốn đi về phía trước, có một nha hoàn đang đứng dưới tàng cây liễu đối diện chạy tới, giống như đợi hắn rất lâu rồi: “Tống thể tử”.
Tống Huy dừng bước, nhờ ánh trăng mới thấy rõ tướng mạo nha hoàn đi tới, hình như là nha hoàn bên cạnh Ngụy Tranh.
Nha hoàn đó lại nói: “Ngũ tiểu thư nói nô tì chuyển lời với ngài, nói muốn mời ngài tới Kim Đài Viện một chuyến, tiểu thư có chuyện muốn nói”.