Trọng Sinh Chức Vương Phi Bị Ép Nhận

Chương 187



Huân hương lượn lờ trong phòng, từ từ truyền tới mùi thơm ngọt tới phát ngấy.

Lý Tụng chỉ cảm thấy bụng dưới như bị lửa đốt, đem toàn thân hắn đốt đến cháy sạch, muốn làm gì đó để giải nhiệt. Hôm nay hắn cũng có uống rượu, nhưng tửu lượng của hắn từ trước đến nay vốn không tệ, mấy chén rượu nhẹ kia căn bản không đủ khiến hắn say. Nhưng vừa bước vào phòng, nhìn thấy thân thể của Ngụy La, hắn liền không tự chủ được trở nên kỳ quái.

Thân thể mềm mại không xương của nàng quấn lên người hắn, ghé vào bên tai hắn phát ra âm thanh nũng nịu, khiến hắn không khống chế được ôm chặt nàng, sít sao kề sát.

Ngụy La, Ngụy La… Hắn gọi cái tên này không biết bao nhiêu lần, vừa yêu vừa hận. Nàng làm ra nhiều chuyện quá đáng với hắn như vậy, hết lần này tới lần khác, hắn lại không thể chân chính chán ghét nàng. Có đôi khi hắn thấy thật hận nàng, thật ra lại càng hận chính mình nhiều hơn, nhiều nữ nhân như vậy, vì sao lại động tâm với nàng?

Lý Tụng không nghĩ được tại sao hôm nay Ngụy La lại thay đổi thái độ với hắn, đại khái là vì quá khát khao nàng sẽ cười với hắn, làm nũng với hắn, thế nên chỉ cần nàng đáng thương nói một câu: “Ta lạnh quá”, hắn liền kìm lòng không được mà ôm chặt nàng hơn. Hôm nay là nàng tới trêu chọc hắn, cho dù lát nữa nàng hối hận, hắn cũng sẽ không dừng tay!

Lý Tụng xoay người đè nàng dưới thân, hung hăng gặm cắn môi nàng, giống như lang sói không chờ đợi được cắn nuốt con mồi, cùng nàng hòa thành một thể. Thân thể mềm mại dưới thân không ngừng run rẩy, nhưng hắn lại không muốn đối với nàng ôn nhu, càng lúc càng dùng sức, như vậy nàng mới không thể quên hắn… Lúc này Lý Tụng đã không thể nghĩ được gì khác, chỉ muốn bắt nạt nàng, hung hăng khi dễ nàng, để nàng ở trong lòng hắn khóc thút thít cầu xin tha thứ.

Màn đầu giường rơi xuống, che khuất cảnh xuân bên trong.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc vội vàng xao động của nam nhân và tiếng than nhẹ yêu kiều của nữ nhân, thanh âm sột soạt, không lâu sau liền có xiêm y từ bên trong ném ra, lộn xộn rơi đầy đất. Cô gái quá nhỏ, tiếng kêu có vài phần quá sức. Tiếng ưm kiều mỹ truyền tới bên cửa rồi dần tiêu tán trong không khí.

Một đêm xuân tình, hai người dị mộng.

Giờ dần ngày hôm sau, chân trời thoáng chút ánh sáng, những tia nắng ban mai dần hé lộ nơi chân trời. Một con chim sẻ đậu lên hành lang nhỏ, ríu rít kêu, rồi vỗ cánh phành phạch bay đi mất. Lúc này, các vị tiểu thư còn chưa thức giấc, chỉ có vài nha hoàn vội vã đi trên hành lang, vội vội vàng vàng chuẩn bị nước nóng và khăn mặt cho tiểu thư nhà mình.

Ngân Lâu đứng trước cửa gian phòng Ngụy Tranh, ban đầu nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng, mãi một lúc không nghe được âm thanh gì, mới dám gõ cửa đi vào.

Nàng ta bưng thau đồng tiến vào, vòng qua bình phong bốn phiến họa cảnh sơn thủy, đi tới bên giường.

Dưới đất đầu giường là y phục tán loạn, nàng ta che miệng cười ái muội, đi vòng qua một bên, nhấc màn thêu lên. Ngân Lâu đang chuẩn bị gọi người bên trong dậy, nhưng lúc nhìn thấy rõ nam nhân đang nằm trên giường, hai mắt trợn tròn, sợ tới mức lùi về sau mấy bước. Thau đồng đựng nước rơi xuống đất, phát ra tiếng “đông” chói tai, nước nóng lập tức đổ lênh láng.

Nam nhân bị một tiếng “đông” này đánh thức, nhíu mày, mở mắt.

Đầu Lý Tụng đau như muốn nứt ra, thường ngày hắn uống rượu say cũng không bị như vậy, hôm nay không biết tại sao lại đau đầu kịch liệt, giống như bị ai đó cầm đồ đục não mở nó ra. Hắn ngồi dậy nửa người, nhớ lại hình ảnh tối qua, đôi mắt đen láy không tự chủ ôn hòa hơn nhiều. Tối qua hắn cực lực khi dễ Ngụy La, nàng nhỏ như vậy, căn bản không chịu nổi hắn. Nhưng hắn vẫn không dừng lại, nhẫn tâm tiến vào chỗ sâu nhất… Không biết bây giờ nàng có còn đau hay không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lý Tụng nghĩ, nếu Ngụy La đã là người của hắn, cho dù trước kia bọn họ có bao nhiêu thâm thù đại hận, hắn đều nguyện ý bỏ hết hiềm khích lúc trước, chịu trách nhiệm với nàng, không để nàng bị ủy khuất. Sau khi trở về hắn liền nói chuyện này với phụ mẫu, tới Phủ Anh Quốc Công cầu hôn… Lý Tụng cúi đầu, nhìn tiểu cô nương trong lòng, vẻ mặt vui vẻ bỗng nhiên đông cứng lại.

Sắc mặt Lý Tụng từ từ thay đổi, ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ, trong chớp mắt liền kết thành một tầng băng!

Bởi vì người trong n.g.ự.c hắn không phải Ngụy La, mà là muội muội của nàng – Ngụy Tranh! Không phải Ngụy La, vậy người tối qua hắn yêu thương là…

Lý Tụng nắm chặt quả đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi cả lên, ngước mắt nhìn nha hoàn đang đứng đầu giường, qua kẽ răng rít gào một câu: “Chuyện gì xảy ra?”

Ngân Lâu bị ánh mắt Lý Tụng dọa sợ, há miệng, run rẩy đứng tại chỗ, một câu đầy đủ cũng không nói được.

Làm sao nàng ta biết có chuyện gì chứ? Bản thân nàng ta cũng muốn hỏi, không phải là Tống Huy thiếu gia đi vào sao? Tại sao lại biến thành người này?

Ngân Lâu không biết phải làm sao, ngay cả chậu đồng cũng quên không nhặt lên. ở Thịnh Kinh Thành ai mà không biết Lý Tụng nổi tiếng là một tiểu bá vương, ương bướng phản nghịch, ngang ngược vô lý, trêu chọc tới hắn thì cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt. Tiểu thư vậy mà lại cùng hắn ta nằm chung trên một giường, sắc mặt hắn còn khó coi như vậy, lúc này nên làm cái gì bây giờ…

Ngụy Tranh bị động tĩnh của hai người đánh thức, gò má cọ cọ trên gối, khẽ ừm một tiếng. Hai gò má nàng phiếm hồng, trên người ngập tràn dấu vết yêu thương tối qua, có chỗ vẫn còn đau, nhất là ở giữa hai chân… Nhưng mà nàng vui vẻ chịu đựng, chỉ cần là Tống Huy ca ca, nàng liền không oán không hối. Tối hôm qua Tống Huy ca ca cũng thật mạnh mẽ, không nghĩ tới một người thoạt nhìn ôn hòa nho nhã như vậy, lúc làm chuyện đó lại kịch liệt đến thế, nàng cơ hồ bị đụng tới hư luôn.

Ngụy Tranh nghĩ sẵn trong đầu lý do thật tốt, chuẩn bị chỉ cần mở mắt liền làm ra vẻ mặt khiếp sợ kinh ngạc, chỉ là không nghĩ tới, căn bản không cần chuẩn bị - -

Người trước mặt không phải là Tống Huy, mà là thế tử Nhữ Dương Vương – Lý Tụng.

Ngụy Tranh bỗng nhiên cứng đờ người, nhìn ánh mắt thâm trầm dọa người của Lý Tụng, nàng chỉ cảm thấy m.á.u huyết toàn thân đều sôi sục, khiếp sợ vô cùng: “Ngươi… tại sao là ngươi…?”

Lý Tụng cũng muốn hỏi câu này. Tại sao là nàng ta?

Cùng hắn hoan hảo, không phải là Ngụy La?

Hắn nhớ ngày hôm qua nha hoàn nói đây là phòng của Ngụy La, còn có hương hoa mai lượn lờ như có như không trong phòng, hắn đưa tay ra bóp cổ Ngụy Tranh, năm ngón tay khép chặt, độc ác hỏi: “Có phải ngươi thiết kế không?”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com