Trọng Sinh Chức Vương Phi Bị Ép Nhận

Chương 264



Ngụy La tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng những phụ nhân này, nàng nghe nói hôm nay Phủ anh Quốc Công cũng tới làm khách, người tới chúc mừng là Đại lão gia Ngụy Mân và Ngũ lão gia Ngụy Côn, Ngụy Thường Dẫn và Ngụy Thường Hoằng cũng cùng tới, không biết lát nữa có thể gặp họ một chút không.

Ngụy La tuy mới xuất giá không lâu, nhưng cuối cùng vẫn là lớn lên bên cạnh bọn họ từ nhỏ, mấy ngày không gặp, trong lòng liền thấy nhớ.

Có điều Vĩnh An Vương Phi vô cùng nhiệt tình, không chỉ kêu nha hoàn mang điểm tâm trái cây, còn mời nàng và Cao Uyển Nhi cùng nhau đánh mã điếu (cũng gần như là tiền thân của mạt chược). Ngụy La thật sự không có hứng thú, bây giờ, chuyện có thể kích thích sự hứng thú của nàng chỉ có hai chuyện, một là chuyện của Triệu Giới, hai là chuyện trong nhà. Huống hồ nàng cũng chưa từng đánh mã điếu, chung quy vẫn cảm thấy đây là việc chỉ có những phụ nhân thích nói này nói nọ mới có thể làm, vừa đánh mạt chược vừa đàm luận thị phi chuyện nhà người khác. Vì vậy, nàng liền lắc đầu nói: “Mọi người đánh đi, ta ở một bên nhìn thôi.

Cao Uyển Nhi đã ngồi vào bàn gỗ mạ vàng, nghe Ngụy La nói vậy liền nhìn nàng nói: “Nhìn thôi cũng không có ý nghĩa gì, Hoàng tẩu tới chơi cùng với bọn muội đi, muội chơi cái này cũng khá lợi hại đó”.

Ngụy La cười cười: “thật sao? Nếu vậy thì ta đây lại càng không dám chơi, nếu ta thua ngươi, người là tẩu tẩu này cũng thật mất mặt”.

“Cái này có gì đâu? Muội nhường tẩu là được rồi”. Cao Uyển Nhi liền kéo Ngụy La ngồi xuống bàn, một ván bốn người, trừ Cao Uyển Nhi và Ngụy La ra, hai người khác lần lượt là Vĩnh An Vương Phi và Cao Tình Dương.

Mã điếu có tổng cộng bốn mươi quân bài, có Thập Vạn quán, Vạn Quán, có các quân bài hình chữ nhật cùng các đồng xu với bốn màu khác nhau, mỗi người lấy trước tám quân, thay nhau ra bài, đại thắng tiểu, cuối cùng đánh bại nhà cái thì coi như thắng. Cao Uyển Nhi rất may mắn, ván đầu tiên nàng ấy là nhà cái, Vĩnh An Vương Phi cố tình nhường nàng ta, Ngụy La lại không biết chơi thế nào, chỉ có một mình Cao Tình Dương chặn đường đánh của nàng ấy, cuối cùng tất nhiên nhà cái Cao Uyển Nhi thắng.

Cao Uyển Nhi vừa thu đồng xu, vừa cười nói: “Đây là lần đầu hoàng tẩu chơi đúng không? Muội thấy tẩu chơi có chút không quen tay”.

Ngụy La vẫn thành thật gật gật đầu nói: “Trước kia ta chưa từng chơi cái này”.

Cao Uyển Nhi bỏ xuống hai đồng xu lớn, những người khác tất nhiên cũng phải bỏ xuống theo, Ngụy La cảm thấy không có gì, Vĩnh An Vương Phi lại thấy có chút đau da đau thịt. hiện tại nữ nhân trong phủ mỗi tháng đều có một khoản mức chi tiêu nhất định, cho dù là Vương phi cũng như vậy, huống gì Vĩnh An Vương Phủ - bề ngoài vẻ vang, bên trong lại là thế gia túng quẫn xuống dốc, thu nhập không được mấy đồng, chơi được vài ván, Vĩnh An Vương Phi đã lui xuống đổi người.

Ngụy La dần tìm được cảm giác, nàng vốn dĩ thông minh, học gì cũng rất nhanh, tình thế liền chuyển qua hướng có lợi cho nàng. Sau khi Ngụy La thắng liền ba ván, sắc mặt Cao Uyển Nhi bắt đầu có chút cuống cuồng.

một ván cuối cùng, Cao Uyển Nhi kêu nha hoàn bỏ tất cả đồng xu xuống bàn, trong đó có một khối ngọc bích hình cá nhỏ, một đôi vòng tay phỉ thúy và một viên nam hải trân châu. Nàng ta nói: “Nếu hoàng tẩu có thể thắng ván này, những vật này đều tặng cho tẩu”.

Ngụy La vốn không muốn chơi tới cùng, nàng cũng không hiếm lạ những thứ này, nhưng lại nghĩ tới lúc trước nàng cũng thua bạc, lại ngồi lại nói: “Được, vậy tẩu chỉ chơi một ván cuối này thôi”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ván cuối cùng Ngụy La là nhà cái, nàng ngồi bên cạnh Cao Tình Dương, nàng ấy chơi cũng rất tốt, có hai lần đến lúc mấu chốt đều đến phiên Cao Tình Dương ra bài, nàng ấy đều ra bài nhỏ, Ngụy La cũng dễ dàng liền chặn lại được. Ván này hiển nhiên cũng là Ngụy La thắng, Cao Uyển Nhi có chút oán giận nói: “Tình Dương tỷ, sao tỷ ra bài nhỏ như thế chứ? Rốt cục tỷ cùng phe với ai hả?”

Cao Tình Dương đưa đồng xu cho Ngụy La, thong dong nói: “Lúc ấy trong tay tỷ chỉ có bài nhỏ”.

Ngụy La thắng đầy túi, nàng nghiêng đầu nhìn Cao Tình Dương bên cạnh, trước kia nàng cho rằng cô nương này là muội muội của Cao Đan Dương, cũng không để tâm xem nàng ấy thế nào. Bây giờ xem ra, dung mạo Cao Tình Dương không thua kém Cao Đan Dương chút nào, làn da trắng nõn nà, mặt trái xoan, má anh đào, thậm chí còn đẹp hơn Cao Đan Dương một bậc.

Ngụy La lục lọi suy nghĩ trong đầu một phen, nàng nhớ lúc sinh thần sáu tuổi của Triệu Lưu Ly, nàng và Lương Ngọc Dung chơi ở Tân Nhạn Lâu, trong đó có một tiểu cô nương dùng đậu phộng bày “Chim nhạn bay về phương Nam”. Lúc đó Lương Ngọc Dung cầm đi mất một ít, nàng ấy tức giận trừng mắt nhìn các nàng, lúc đó các nàng liền quen biết nhau, có điều từ đó về sau vẫn chưa có dịp gặp lại mà thôi.

Sau đó mọi người tản đi, có người ném thẻ uống rượu làm thơ, cũng có người ngắm hoa tán gẫu. Cao Tình Dương muốn chơi ném thẻ, Ngụy La lại muốn đi gặp Ngụy Côn và Ngụy Thường Hoằng, hai người liền cùng nhau đi xuống lầu. Lúc đi xuống, Ngụy La nói với Cao Tình Dương: “Cao tiểu thư, vừa rồi vì sao cô phải nhường ta?”

Cao Tình Dương quay đầu lại, hơi kinh ngạc.

Ngụy La tươi cười xán lạn nói: “Lúc nãy ta mới thấy được, trong tay cô có Vạn vạn quán nếu cô lấy quân này ra, ta chưa chắc có thể thắng”. Ngụy La nói “chưa chắc có thể thắng” mà không nói “không thể thắng”, là vì nàng cũng rất có lòng tin với bản thân.

Cao Tình Dương trầm mặc một lát, cũng không có ý giải thích: “Vương phi nhìn lén bài của tiểu nữ?”

Ngụy La lắc đầu, nàng cũng không làm chuyện bẩn thỉu như vậy: “Vừa rồi lúc cô thả bài xuống đống bài, ta có lưu ý một chút, trùng hợp thấy được quân này”.

Sắc mặt Cao Tình Dương tốt hơn một chút, bỗng chốc, nàng ấy liễm mắt nói: “Tiểu nữ chẳng qua chỉ thấy đây là lần đầu Vương Phi chơi mã điếu, vẫn nên nhường ngài một chút”.

Ngụy La thật thích đáp án này. Lúc đầu Cao Uyển Nhi nói muốn nhường nàng, nhưng đánh rồi thì lại quên mất, chỉ lo bản thân vui vẻ. Nhưng người yên lặng nhường cho người khác như Cao Tình Dương thường ít gặp, ít nhất chứng minh được người này rất cẩn thận, lại an phận, không thích tranh giành.

Ngụy La và Cao Tình Dương đi xuống dưới lầu, dưới tàng cây mai cách đó không xa có vài vị tiểu thư vây quanh thành một vòng tròn, lại có bình sứ thanh hoa để ném tên đặt trên bàn hoa văn hình li ngay giữa trung tâm. Ngụy La nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, tinh thần liền tỉnh tảo hắn, chỉ thấy Ngụy Thường Hoằng ngồi ở một bên gốc mai, dựa vào thân cây, xung quanh mai rụng lả tả, cánh hoa như mưa, trong tay hắn cầm một mũi tên lông vũ, nhắm ngay miệng bình, giơ tay lên liền dễ dàng ném vào trong bình.

Xung quanh có nhiều tiểu cô nương vụng trộm nhìn hắn, nhưng hắn một chút đáp lại cũng không có, vẻ mặt thong dong thản nhiên. Chính vì cỗ khí chất cao lãnh này của Ngụy Thường Hoằng mới càng khiến các cô nương say mê, hắn càng không để ý tới người ta, người ta lại càng muốn trêu chọc hắn.

Nhưng từ trong xương cốt quý nữ thế gia cũng có phần rụt rè thận trọng, hơn nữa đều là những người được giáo dưỡng từ nhỏ, cho dù muốn trêu chọc hắn, cũng chỉ dám vụng trộm nhìn thêm nhiều lần mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com