Trọng Sinh Đấu Xuyên Thư

Chương 1: CHƯƠNG 1



Trọng sinh trở về, việc đầu tiên tôi làm là bảo bố tôi ngày ngày ra đầu làng trực chờ người đưa thư.



Chỉ vì kiếp trước Lương Kim Triều đã chặn thư báo nhập học của tôi, đem dâng cho người trong lòng của hắn, hại tôi “trượt vỏ chuối”.



Nhà tôi chẳng có điều kiện cho tôi học lại, tôi đành phải theo hôn ước mà gả cho Lương Kim Triều.



Hắn lên thành phố Kinh học hành, tôi ở nhà chăm sóc mẹ góa của hắn.



Cần cù nhẫn nại suốt ba mươi năm, tiễn bà cụ về với tổ tiên, lại nuôi lớn con cái, đổi lại chỉ được hắn phán một câu “chúng ta không có tiếng nói chung”.



Để cưới người trong lòng, hắn không tiếc bỏ thuốc độc g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.



Mở mắt lần nữa, tôi đã trở về thời điểm giấy báo nhập học chuẩn bị phát.



Lần này, hắn đừng hòng lấy tiền đồ của tôi làm bậc thang cho kẻ khác!



1



Tôi sống lại rồi.



Chỉ là thời điểm chẳng mấy tốt đẹp.



Vừa mở mắt đã nghe thấy cái giọng oanh oanh yến yến của thằng khốn Lương Kim Triều lải nhải bên tai.



“Lục Ninh, thầy Vương bảo bây giờ bắt đầu phát giấy báo nhập học rồi đó, em nghĩ anh có thể đỗ Đại học Y Khoa Thủ Đô không?



“Với thành tích của anh, chắc chắn…”



Tôi giấu đi sự căm hận ngập tràn trong đáy mắt, lạnh lùng ngắt lời hắn: “Tôi không biết, cũng chẳng quan tâm.”



Kiếp này, tôi chỉ quan tâm bản thân có đỗ đại học hay không thôi.



Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ khó tin: “Lục Ninh, em sao thế? Sao lại nói chuyện kiểu đó?



“Anh là vị hôn phu của em đó, chẳng lẽ em không mong anh đỗ đại học sao?”



Vị hôn phu ư? Loại vị hôn phu dùng tiền đồ của tôi để lót đường cho người trong lòng ấy à?



Thứ đó tôi xin kiếu, cũng chẳng dám mơ tưởng.



Tôi nhìn hắn đầy mỉa mai: “Sao, việc anh đỗ đại học là nhờ vào mong ước của tôi chắc? Tôi cứ tưởng anh tự mình nỗ lực thi đỗ chứ!”



Lương Kim Triều có vẻ không vui: “Lục Ninh, em làm sao vậy, ăn nói cứ như đ.â.m bang c.h.é.m chát thế?”



Chẳng còn kiên nhẫn dây dưa với hắn, tôi đẩy phắt hắn ra rồi chạy về nhà.



Tôi phải về tìm bố mẹ.



Tôi không biết giấy báo nhập học của mình sẽ đến vào ngày nào.



Kiếp trước, ngay cả giấy báo nhập học của Lương Kim Triều cũng phải đến sát ngày đi học hắn mới cho tôi xem.



Hắn nói sợ tôi thấy giấy báo của hắn rồi buồn tủi, nghĩ lại thì chắc hắn sợ tôi cũng đê tiện như hắn, phá hỏng cơ hội vào đại học của hắn ấy chứ.



Không sao, bây giờ giấy báo nhập học mới bắt đầu phát thôi.



Mọi chuyện vẫn còn kịp.



Vừa chạy về đến nhà, bố mẹ tôi đang vác cuốc chuẩn bị ra đồng, bị tôi túm c.h.ặ.t t.a.y kéo ngược trở lại.



Mẹ tôi ngơ ngác hỏi: “Ninh Ninh, con không phải đi tìm Kim Triều à? Sao không về cùng nó?”



Tôi quay sang nhìn bố, nghiêm mặt nói: “Bố, con có chuyện rất quan trọng cần bố làm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Thấy vẻ mặt tôi khác thường, bố tôi cũng nghiêm túc hẳn: “Con nói đi.”



“Từ hôm nay trở đi, bố đừng làm gì hết, cứ ra đầu làng mà canh người đưa thư cho con.



“Chờ giấy báo nhập học đại học của con!”



2



Lời vừa dứt, cả hai người đều ngẩn ra vài giây.



Mẹ tôi bật cười: “Ninh Ninh, mẹ biết con sốt ruột muốn xem giấy báo, nhưng người đưa thư sẽ đưa thẳng đến nhà mà, có cần gì bố con phải ngày ngày ra đầu làng canh chứ?”



Bố tôi thì không hề sơ ý như mẹ.



Thấy vẻ mặt tôi nghiêm trọng, ông liền ngồi thẳng dậy, trầm giọng hỏi: “Có phải có ai nhòm ngó đến giấy báo của con không?”



Quả nhiên là bố tôi, mở miệng đã trúng tim đen.



Tôi gật đầu: “Vâng, Lương Kim Triều muốn lấy giấy báo nhập học của con cho người trong lòng của hắn.”



Mẹ tôi nghe xong bật cười: “Con bé này nói linh tinh gì thế, người trong lòng của nó chẳng phải là con sao?”





Thật ra thì không phải.



Lâm Tinh Tinh, con gái nhà trưởng thôn mới là người Lương Kim Triều hắn nâng niu trên đầu quả tim.



Hắn không chỉ đem giấy báo của tôi cho cô ta, để cô ta mạo danh tôi đi học đại học.



Sau khi tốt nghiệp, hắn còn cùng cô ta định cư an gia ở thành phố Kinh, danh chính ngôn thuận thành vợ chồng.



Tiền của hắn, tình yêu của hắn, tất cả đều dâng cho Lâm Tinh Tinh.



Chỉ có mỗi năm về nhà một lần mới ban phát cho tôi chút tình giả ý dối, kẻ đã cam tâm tình nguyện ở nhà chăm sóc bố mẹ hắn.



Nghĩ đến kiếp trước tôi ở quê đầu tắt mặt tối chăm lo cho người già trẻ nhỏ, còn hắn thì cùng người trong lòng tay trong tay ở thành phố Kinh.



Trong lòng tôi không khỏi trào dâng nỗi hận thù nồng đậm, khiến bố mẹ tôi đều giật mình.



Bố tôi giận dữ quát: “Thằng nhãi ranh Lương Kim Triều đó đã làm gì con?”



Tôi hoàn hồn, lắc đầu: “Không, là hắn định làm, nhưng chưa kịp làm thôi.



“Bố, con nghe lỏm được Lương Kim Triều nói muốn chặn giấy báo nhập học của con từ tay người đưa thư, rồi đưa cho Lâm Tinh Tinh, để cô ta thế chỗ con đi học đại học.”



Bố tôi nghe xong thì gân xanh trên trán nổi lên: “Thật sự nó nói vậy sao?”



Tôi vừa định gật đầu thì nghe thấy giọng mẹ tôi nghi hoặc vang lên: “Mẹ nhớ Kim Triều ghét Lâm Tinh Tinh lắm mà, sao lại muốn đưa giấy báo của con cho nó chứ?”



Phải đó, ấn tượng của tôi về Lương Kim Triều là hắn cực kỳ chán ghét Lâm Tinh Tinh mới đúng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Vì có ông bố làm trưởng thôn, Lâm Tinh Tinh từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn.



Hễ thấy đứa trẻ nào trong thôn không vừa mắt là xông vào đánh mắng.



Mà Lương Kim Triều, vì nghèo mà có chí khí, chịu sự bắt nạt của Lâm Tinh Tinh nhiều nhất.



Đối xử chân thành với kẻ bắt nạt mình.



Lương Kim Triều, anh ta đúng là đồ tiện nhân mà!



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com