Những gì cần nghe tôi đều đã nghe thấy, cũng nên chuồn thôi.
Vừa ra khỏi nhà Lâm Tinh Tinh, tôi ba chân bốn cẳng chạy thẳng về đầu làng.
Vừa đến đầu làng, tôi đã thấy bố tôi đang nâng niu giấy báo trúng tuyển của tôi, mắt ngấn lệ, tay run rẩy như đang cầm vật gì đó nặng ngàn cân, miệng lẩm bẩm:
"Đỗ rồi, đỗ rồi..."
Tôi rất muốn để bố tôi ôm giấy báo trúng tuyển vui vẻ thêm chút nữa, nhưng sau lưng còn có sói đói đang rình mò.
Vội vàng bước nhanh đến trước mặt ông, tôi giật lấy giấy báo trúng tuyển, cuộn tròn nhét vào tay áo.
"Bố, bây giờ mình đi đường tắt đến nhà bà ngoại, nhờ bà khóa giấy báo trúng tuyển của con vào cái rương cũ của bà ấy."
Bố tôi gật đầu, định về nhà lấy xe đạp.
"Đi bộ chậm quá, để bố về nhà dắt xe đạp ra, hơn mười phút là đến nhà bà ngoại con thôi."
Tôi túm chặt lấy áo ông kéo đi về phía đường nhỏ, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Đừng về, Lương Kim Triều đang canh ở đầu ngõ nhà mình đấy!"
Bố tôi nghe vậy thì sốt ruột: "Vậy lúc con đến có bị nó nhìn thấy không?
"Nếu bị thằng ranh con đó nhìn thấy, chắc chắn nó sẽ biết mình đã lấy được giấy báo trúng tuyển của con."
Tôi lắc đầu: "Không ạ, con đi trước nó một bước, nó không thấy con đâu.
"Lát nữa mình đến nhà bà ngoại cất giấy báo trúng tuyển xong, rồi lại ra chợ trấn dạo một vòng, tiện thể mua chút đồ, đến lúc đó nó hỏi thì bố cứ nói là đưa con lên phố chơi."
Bố tôi gật đầu lia lịa, khen tôi nghĩ chu đáo.
Buổi tối về nhà, tôi nghe mẹ tôi kể hôm nay bà thấy Lương Kim Triều đứng ở đầu ngõ nhà tôi, nói là đang đợi người, hỏi đợi ai thì lại không chịu nói.
Tôi và bố tôi liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý không nói gì thêm với mẹ.
Không phải là chúng tôi không tin bà, chỉ là bà thường ra ngoài nói chuyện phiếm với mấy thím, lỡ đâu sơ ý nói hớ ra, truyền đến tai Lương Kim Triều và Lâm Tinh Tinh thì lại thêm phiền phức.
May mà bà cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chứ cũng không có ý định moi móc gì từ miệng chúng tôi.
Đến bữa tối, Lương Kim Triều đến.
Trong tay xách mấy quả quýt, nhưng mắt vừa bước vào cửa đã dán chặt vào đĩa thịt kho tàu trên bàn, không tự chủ được mà nuốt nước miếng ừng ực.
Mẹ Lương một mình nuôi con, có thể cho hắn học hết cấp ba đã là rất vất vả rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ăn uống đương nhiên sẽ kham khổ hơn một chút.
Trước kia, mẹ tôi thương Lương Kim Triều, cứ hễ mua thịt về là sẽ cố ý múc riêng một bát nhỏ bảo tôi mang sang cho hai mẹ con họ.
Hôm nay lần đầu tiên "ăn riêng", lại bị Lương Kim Triều tìm tới cửa bắt gặp.
Thật xui xẻo!
Lương Kim Triều đặt quýt xuống, đáng thương hỏi mẹ tôi: "Thím Minh ơi, còn cơm không ạ? Con đói quá."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Má ơi, đây là muốn dùng mấy quả quýt rách để đổi lấy một bữa cơm thịt cá nhà tôi à!
Nhưng còn chưa đợi tôi mở miệng, mẹ tôi đã nổi lòng trắc ẩn.
"Ôi chao, muộn thế này rồi mà vẫn chưa ăn cơm, thảo nào lại đói.
"Con chờ chút, thím đi xới cơm cho con ngay đây."
Lương Kim Triều cong mắt lên cười với mẹ tôi, cảm ơn: "Con cảm ơn thím Minh ạ."
Tôi và bố tôi lại liếc mắt nhìn nhau lần nữa, ngầm hiểu ý cùng nhau gắp thịt kho tàu.
Đùa à, đây là món thịt mà chiều nay chúng tôi phải đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới mua được từ chợ trấn về đấy, sao có thể để cho thằng sói mắt trắng Lương Kim Triều này chiếm hời được?