Tôi kéo bố tôi ra hậu viện, chỉ vào mảnh đất trồng rau trống không nói với ông: "Bố, ông nội đã chôn bảo bối cho chúng ta ở mảnh đất này, bố đào chúng lên đi."
Bố tôi cười vỗ đầu tôi: "Còn chưa ngủ mà đã bắt đầu nói mơ rồi, thật sự có bảo bối ông nội con còn không nói cho bố biết chắc?"
Tôi kéo tay áo ông ra vẻ nghiêm túc: "Con nói thật đấy, ông nội lúc đó đi vội quá, không kịp nói cho bố biết.
"Bố cứ nghe con đi, mau đào đi, muộn là bị người khác đào mất đấy."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bố tôi bán tín bán nghi: "Thật sự có bảo bối à? Còn có ai thèm để ý đến mảnh đất nhà mình mà muốn đến đào chứ?"
Sự tình đến nước này tôi cũng không quản được gì nữa, đem những chuyện nghe được từ miệng Lâm Tinh Tinh kể hết cho ông nghe.
Ông cụ vẻ mặt nghe chuyện cổ tích, thỉnh thoảng còn tặc lưỡi vài cái, tôi thật sự sợ ông không tin.
Kết quả lời tôi vừa dứt, ông đã xách cuốc ở góc tường lên hùng hục đào.
Đến khi nghe thấy tiếng cuốc khua vào vật gì đó vang lên, cả người ông suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Nhỏ giọng kinh hô: "Ninh Ninh, thật sự có bảo bối!"
Ông vung tay múa chân, không bao lâu đã đào ra một cái rương.
Mở ra xem, bên trong đầy ắp thỏi vàng và trang sức bằng vàng, quả thực muốn làm lóa mắt chúng tôi.
Tay bố tôi run rẩy như bị trúng gió, môi mấp máy, nửa ngày mới thốt ra được mấy chữ: "Chúng ta, phát tài rồi."
Vẻ mặt tôi nhìn có vẻ trấn định, nhưng thực tế đã sớm bị của cải từ trên trời rơi xuống này dọa cho ngây người rồi.
"Bố, bố véo con một cái xem có phải con đang nằm mơ không?"
Nghe tôi nói vậy, bố tôi ngược lại tỉnh táo lại, cười nói: "Vừa rồi còn hùng hồn nói dưới đất có bảo bối, giờ lại cảm thấy mình đang nằm mơ à?
"Này, đưa con một thỏi cắn thử xem có phải thật không?"
Vừa nói, ông vừa đưa một thỏi vàng cho tôi.
Tôi cắn xong liền nhét lại vào tay bố tôi, vẻ mặt vui vẻ nói: "Thật đấy bố ạ, thỏi này mang đi bán lấy tiền, chỗ còn lại tìm chỗ nào đó cất đi."
Nhưng việc cấp bách trước mắt là phải lấp cái hố đã đào lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Bố, bố lấp cái hố này lại trước đi, đừng để người ta nhìn ra mình đã đào đất.
"Xong việc rồi mình lại tìm chỗ nào đó cất rương đi."
Bố tôi quanh năm làm việc nặng, lấp một cái hố đối với ông mà nói căn bản không tính là gì.
Sau đó chúng tôi lại đến góc chuồng gà đào một cái hố sâu, chôn rương xuống, lại lấp ổ rơm dùng để gà mái đẻ trứng lên trên.
Làm xong hết thảy những việc này, cuối cùng mới có thể yên tâm lên giường ngủ một giấc ngon lành.
Kiếp này, giấy báo trúng tuyển và bảo bối đều ở lại nhà tôi, Lương Kim Triều bọn họ chắc là không giở được trò gì nữa đâu nhỉ?
Chỉ là trong lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, tôi luôn cảm thấy mình hình như đã bỏ sót chuyện gì đó quan trọng.
Nhưng còn chưa đợi tôi nghĩ thông suốt, thần ngủ đã kéo tôi vào giấc mộng.
Thôi kệ, trời đất bao la, ngủ là trên hết.
Có chuyện gì ngày mai nghĩ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, tôi đã nhớ ra mình rốt cuộc đã quên chuyện gì quan trọng rồi.
Hôm nay của kiếp trước, bố tôi đạp xe đạp lên phố bán trứng gà, kết quả bị ngã từ trên dốc xuống, gãy chân.
Vết thương nghiêm trọng, tiêu hết sạch tiền tiết kiệm của cả nhà không nói, còn nợ thêm nợ nần của họ hàng.
Từ đó về sau cuộc sống nhà tôi trở nên khó khăn, tôi cũng không có tiền đi học lại nữa.
Vừa khéo mẹ Lương dẫn Lương Kim Triều đến cửa thương lượng chuyện kết hôn, mẹ tôi thấy hắn đỗ đại học rồi cũng không chê tôi trượt, mừng rỡ đồng ý ngay tại chỗ.
Đúng rồi, tôi phải nhanh chóng ngăn cản bố tôi ra ngoài mới được.
Vừa mặc quần áo xong đi đến phòng khách, đã thấy bố tôi xách một giỏ trứng gà đi ra ngoài, miệng còn đảm bảo với mẹ tôi sẽ bán xong sớm rồi về nhà.
Tôi vội vàng túm lấy ông: "Bố, hôm nay không nên ra ngoài, trứng gà cứ để hai hôm nữa bán cũng được ạ."
Bố tôi nghe xong dở khóc dở cười: "Không phải chứ, con là sinh viên đại học tương lai mà sao còn mê tín dị đoan thế?"
Tôi c.h.ế.t sống túm chặt lấy cánh tay ông không chịu buông, kéo ông đến bên ghế ngồi xuống: "Bố, bố cứ nghe con đi mà, bố xem mấy lần trước con nói có lần nào không linh nghiệm đâu?"