Trọng Sinh Để Trả Thù

Chương 2: Trong Sinh Để Trả Thù



Thật mỉa mai làm sao! Làm sao tôi có thể cam tâm? Làm sao có thể không căm hận?

Giản Lưu Tranh là đại tiểu thư được gia tộc quyền quý nhà họ Giản dày công bồi dưỡng. Nhưng chị ta quên rằng, nếu tôi có thể sống sót mười năm trong địa ngục bị buôn bán, thì tôi không phải người dễ bị khuất phục!

Hiện tại, tôi không còn là kẻ béo ú bị khinh bỉ nữa. Cơ thể nhẹ nhàng linh hoạt khiến tôi vui sướng, chỉ muốn chạy vài vòng để tận hưởng cảm giác dễ chịu này. Nhưng Giản Lưu Tranh vẫn khăng khăng bắt tôi uống hết nồi canh gà kia: “Em gái, canh đổ ra ngoài chút cũng chẳng sao, để chị múc thêm cho em một bát nữa nhé, cả nồi này là của em mà!”

Nói xong, chị lại múc thêm một bát đầy, dịu dàng khuyến khích: “Uống đi nào! Em gầy quá, phải ăn uống cho tốt.”

Tôi khẽ nhướng mày, cố ý đáp: “Chị uống trước một bát đi, rồi em uống sau.” Giản Lưu Tranh mím môi tỏ vẻ không vui: “Dao Dao, em sợ chị bỏ thuốc độc trong canh sao? Nếu em không uống, chị cũng sẽ nhịn ăn luôn đấy!”

Nghe vậy, mẹ tôi lập tức sốt sắng khuyên nhủ: “Dao Dao, chị con thật lòng muốn tốt cho con mà, sáng nay chị con dậy sớm vào bếp, đích thân giám sát đầu bếp nấu ăn, sợ món ăn không hợp khẩu vị con. Con nể mặt uống thêm vài bát đi!”

Tôi lắc đầu: “Con no rồi, không muốn uống nữa.” Hai người thay phiên khuyên nhủ, nhưng Giản Lưu Tranh vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi, giọng nói lại chất chứa sự đe dọa: “Giản Dao, chúng ta là chị em ruột, chị sẵn sàng cùng em chịu khổ. Nếu em không bồi bổ cơ thể, từ nay chị cũng sẽ không ăn gì nữa!” Lại chiêu cũ — tuyệt thực để ép tôi!

Kiếp trước, chị ta vẫn thường dùng tuyệt thực làm đòn bẩy, khiến tôi phải cuồng loạn nhồi nhét thức ăn vào dạ dày.

Nghe đến đây, ba tôi cũng không thể ngồi yên. Mặt ông lập tức sầm lại, giọng trầm đầy tức giận: “Giản Dao, con đừng bướng bỉnh như thế! Lưu Tranh làm vậy là vì tốt cho con. Con bé bắt con ăn chẳng lẽ lại muốn hại con sao? Con đúng là bị lũ người ngoài kia làm hư rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu nói Giản Lưu Tranh là kẻ chủ mưu thì ba mẹ chính là đồng phạm!

Ngay khi được đón về, cơ thể tôi gầy gò, thiếu dinh dưỡng, chỉ cần bồi bổ đơn giản là đủ. Nhưng Giản Lưu Tranh cố ý chuyển nhà hàng Michelin về ngay cạnh nhà, ngày ngày bày cả sơn hào hải vị để nhồi nhét tôi. Nếu tôi không ăn hết, chị sẽ tỏ vẻ nghi ngờ bị tôi ghét bỏ, rồi tự nhốt mình trong phòng, hành hạ bằng cách tuyệt thực đến ngất đi. Ba mẹ ngày nào cũng phải khuyên tôi ăn, không phải vì lo cho tôi mà vì sợ Giản Lưu Tranh chịu đói.

Khi tôi phát phì, họ bắt đầu ghét bỏ, biến tôi thành trò cười, thành ví dụ để răn đe: “Xem chị con giữ dáng đẹp thế nào, cao ráo thon thả như người mẫu. Còn con thì sao? Ăn nhiều đến mức béo như cái thùng phi vậy!”

Mẹ tôi thích dáng người gầy guộc, thích kiểu “mình hạc xương mai”? Vậy thì tôi sẽ chiều lòng bà: “Chị ơi, ăn đến no là em muốn nôn hết rồi. Dù chị có nhịn ăn, em cũng không thể tự làm hỏng dạ dày được.” Tôi giả vờ tiếc nuối: “Em mới được ba mẹ tìm về chưa lâu, còn chưa kịp hưởng mấy ngày hạnh phúc.” Nói xong, tôi cũng rón rén lau nước mắt, không để mẹ thấy.

Ba tôi vì biết tôi mới trở về nên vẫn còn phần mềm lòng, vội vàng an ủi. Giản Lưu Tranh thấy thế tức đến nghiến răng, sụt sùi kể lể: “Tất cả những gì chị làm đều vì em thôi. Nếu em không chịu ăn uống tử tế, chị sẽ tuyệt thực cùng em!”

Giản Lưu Tranh bắt đầu dở trò tuyệt thực, chạy vào phòng và từ chối ra ngoài. Dù ba mẹ có làm cách nào cũng không thuyết phục được chị, trừ khi tôi ăn hết nồi canh. Mẹ tôi lo lắng nói: “Lưu Tranh chỉ vì thương Dao Dao thôi. Chị con thấy trước đây con chưa từng được ăn ngon nên đã thức khuya chuẩn bị thực đơn bổ dưỡng cho con.” Mẹ cố tình nói thế để làm tôi mềm lòng.

Hừ! Chắc mẹ chưa từng nếm trải cảm giác ăn đến nôn mửa và đau dạ dày hành hạ. Ba tôi không kiềm chế được, định mang thức ăn lên lầu đưa vào phòng chị. Tôi lập tức đứng chắn ở cầu thang, mỉm cười nhẹ: “Ba, mẹ, xin hãy tôn trọng ý muốn của chị. Hai người quên rồi sao? Trước đây chị từng nói, thái tử gia trong giới giải trí rất thích những cô gái chỉ nặng 45 kg!”

“Ơ? Tối nay hai người còn phải bay đi dự tiệc thương mại sao? Thời gian không còn nhiều nữa. Thế này đi, để con thử thuyết phục chị.”

Nghe vậy, mẹ tôi liền tỏ ra hứng thú, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Dao Dao, chị con rất thương con, con hãy khuyên chị thật tốt nhé.” “Vâng, mẹ cứ yên tâm.” Sau khi tiễn ba mẹ đi, tôi nhanh chóng thông báo cho người giúp việc trong biệt thự rằng họ có thể nghỉ cuối tuần về thăm gia đình. Người quản gia không muốn đi, tôi an ủi: “Trong nhà có hệ thống báo động, có chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm. Hơn nữa chị tôi đang rất căng thẳng, không muốn gặp ai cả.”