Trọng Sinh Để Trả Thù

Chương 5: Trong Sinh Để Trả Thù



Giản Lưu Tranh tỏ ra tốt bụng trước mặt ba mẹ:

“Không sao đâu, nhìn thế này như thể đã ăn rồi. Xem em gái ăn ngon miệng, chị thực sự rất vui.”

Chị ta lại định điều khiển tôi, nhưng tôi bây giờ đã biết cách kiểm soát bản thân, không để vấp ngã lần nữa.

Sau một tuần, không phụ lòng mọi người, Giản Lưu Tranh đã giảm được 2,5kg!

Đêm ấy, khi tôi dậy lấy nước, nghe tiếng động phát ra từ bếp.

Tôi nhẹ nhàng tiến lại và bắt gặp Giản Lưu Tranh đang trốn sau cánh cửa tủ lạnh, ăn bánh kem một cách cuồng loạn.

Tôi đảo mắt, giả vờ như phát hiện có trộm trong nhà.

Tay chộp lấy khay trà trên bàn, “bang bang” đập mạnh vào đầu chị ta.

Giản Lưu Tranh bị đánh, hét lên ầm ĩ:

“Ai vậy? Ai dám đánh tôi?”

Tiếng hét khiến người hầu trong biệt thự giật mình, tưởng nhà có trộm, liền bấm nút báo động.

Chuông báo động vang lên làm cả biệt thự không một ai yên giấc.

Ba mẹ cũng bị đánh thức, vội vàng chạy xuống.

Giản Lưu Tranh mắt đỏ ngầu, tức tối nhìn tôi, tủi thân mách lẻo:

“Mẹ ơi, lúc nãy Giản Dao như phát điên, dám đánh con!”

Tôi hoảng sợ vội vã ném khay trà xuống, lao đến trước mặt chị:

“Chị ơi, hóa ra là chị đấy à!”

“Em thấy đèn bếp sáng nên tưởng có trộm mới ra tay vậy.”

Giản Lưu Tranh nổi giận phản bác:

“Em nghĩ đây là đâu mà lại nghĩ có trộm? An ninh ở đây tốt tới mức con ruồi cũng không lọt được vào!”

“Chị, em xin lỗi.”

Tôi cúi đầu, quay sang kể khổ với ba mẹ:

“Hồi ở nơi cũ, nhà em không có nhiều bảo vệ thế này, trộm vặt thường xuyên lẻn vào. Em từng bị nhốt trong kho lúa, cả đêm chẳng thể ngủ. Chỉ cần có ai bước vào, em đều phản xạ theo bản năng.”

Ba tôi lộ rõ vẻ đau lòng, dang tay ôm tôi vào lòng:

“Không trách con, chị con cũng sẽ không trách con đâu.”

Tôi rúc vào n.g.ự.c ông, lén nở nụ cười:

“Ba ơi, con không nghĩ chị sẽ xuống bếp ăn đêm đâu… Hu hu hu, lần sau con không dám nữa.”

Nhắc đến chuyện ăn vụng, mẹ tôi liền nheo mắt, nghiêm khắc quở trách Giản Lưu Tranh:

“Lưu Tranh, con làm mẹ rất thất vọng. Vất vả lắm mới giảm được 2,5kg, cả nhà đều tự hào về con, vậy mà giờ con lại học thói ăn lén!”

“Con muốn cho cân nặng vừa giảm xong quay trở lại à?”

Giản Lưu Tranh cúi đầu, không dám ngẩng lên, khẽ lau vệt kem dính trên khóe môi:

“Mẹ, con xin lỗi. Con thật sự rất muốn gả cho Tống Tư Diễn. Lúc đó con đói phát điên mới ăn như vậy. Con thề sẽ không tái phạm nữa.”

Chỉ một lần ăn quá độ, Giản Lưu Tranh đã mau chóng lấy lại số cân vừa giảm.

Ý thức được hậu quả của việc ăn đêm, chị ta càng quyết tâm ép cân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chị gần như chẳng ăn gì, chỉ sống dựa vào nước lọc và dung dịch dinh dưỡng.

Thời gian trôi đi, hiệu quả giảm cân ngày càng rõ rệt.

Chỉ nửa tháng, chị đã giảm gần 5kg.

Hiện tại, cân nặng của chị chỉ còn 49kg.

Với chiều cao 1m68, đó đã là vóc dáng rất gầy gò.

Nhưng Giản Lưu Tranh vẫn chưa hài lòng, muốn tiếp tục thu gọn thân hình.

Bởi vì sắp tới là buổi tụ họp của nhà Giản.

Chị tựa như đóa hoa hồng trắng kiêu kỳ, sẵn sàng xuất hiện lộng lẫy, để khiến thiên hạ trầm trồ.

Tại buổi tiệc, tất cả đều ngỡ ngàng trước sự thay đổi của Giản Lưu Tranh.

“Lưu Tranh, cô gầy quá rồi! Thế này là đủ rồi đấy!” người nọ nhắc nhở.

“Vóc dáng bây giờ đã hoàn hảo lắm rồi, gầy thêm sẽ mất cân đối đấy.” người khác nói.

Nhưng Giản Lưu Tranh kiên quyết đáp:

“Chưa đủ! Muốn làm người phụ nữ của Tống tiên sinh, cân nặng này chẳng là gì cả!”

“Tôi muốn khiến anh ấy ngạc nhiên ngay từ ánh nhìn đầu tiên!”

Thế nhưng, trước khi tiệc kết thúc, mẹ tôi nhận được cuộc gọi.

Bà lo lắng nói:

“Dao Dao, chị con vừa bị tụt đường huyết đang uống tiệc, giờ đã được đưa vào bệnh viện. Ba con đang bận họp, con đi với mẹ nhé?”

Lần này, Giản Lưu Tranh thực sự khiến mọi người “ngạc nhiên” theo cách hoàn toàn khác.

Khi chúng tôi đến bệnh viện, chị đã tỉnh lại.

Bác sĩ nhắc mẹ tôi nhiều lần không cho chị tiếp tục ăn kiêng.

Chị đang bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, đường huyết thấp, cần bổ sung dưỡng chất chứ không phải giảm cân.

Thế nhưng mẹ tôi không tin, cho rằng bác sĩ thiếu năng lực:

“Lưu Tranh, con đừng nghe bác sĩ. Dinh dưỡng trong dung dịch dinh dưỡng rất đầy đủ, con không thiếu chất gì.”

“Muốn thành công thì phải trả giá! Bây giờ con chỉ cần giảm cân, không phải chuyện phức tạp gì.”

Mẹ đột ngột quay sang tôi.

Tôi mỉm cười, đáp ngay:

“Đúng vậy, chị ạ.”

“Lần này chị xuất hiện ở tiệc chắc chắn ai cũng khen chị xinh đẹp, đó chính là thành quả!”

Giản Lưu Tranh theo đuổi cân nặng đến mức gần như phát điên.

Dù tôi ăn ngon trước mặt chị, chị ta không hề động lòng.

Cân nặng giảm mạnh, giờ đây chị như “bộ xương di động”.

Dù mặc những bộ đồ nhỏ xíu, chị vẫn trông rộng thùng thình.

Mẹ tôi bắt đầu nhận ra sự nghiêm trọng.

Bởi vì từ trước đến giờ, chị ít ăn, giờ lại còn khó nuốt nổi miếng nào.