Ánh mắt Tĩnh Vương rời khỏi người Thẩm Vân Ly, đánh mắt ra hiệu cho hai người bên cạnh. Trong hoa viên, một giai thoại nhỏ lại không hề ảnh hưởng chút nào đến việc thi hội vẫn đang tiếp diễn. Tiếng cười nói vui vẻ và tiếng ngâm thơ của mọi người đã che giấu động tĩnh khi họ rời đi.
Xuyên qua hành lang uốn lượn, Tĩnh Vương trông thấy hai bóng người biến mất trong một tòa lầu các hẻo lánh. Ba người tiến lại gần, trốn dưới cửa sổ, nín thở lắng nghe.
“Bức mật thư này nhất định phải được gửi đến tay Bắc Địch Vương trong ba ngày nữa. Sau khi thành công, vinh hoa phú quý hắn đã hứa sẽ không thiếu phần ta và ngươi.” Giọng Lâm Vũ trầm thấp và âm lãnh, toát ra một sự độc ác.
“Nhưng nếu chuyện này bị Tĩnh Vương phát hiện, chúng ta e rằng sẽ xong đời.” Giọng Triệu Dục hơi run rẩy, hiển nhiên trong lòng có điều kiêng kị.
“Sợ gì!” Lâm Vũ hừ lạnh một tiếng, “Chỉ cần chúng ta hành động đủ nhanh, đợi quân đội Bắc Địch áp sát biên giới, thiên hạ này đều sẽ đổi chủ, còn sợ hắn một Tĩnh Vương sao?”
Tĩnh Vương nghe lời này, lửa giận trong lòng bốc cháy, đang định phá cửa xông vào, nhưng lại bị Tiêu Từ Mộ một tay kéo lại.
“Điện hạ, khoan đã.” Tiêu Từ Mộ nhỏ giọng khuyên ngăn, “Chúng ta vẫn chưa rõ nội dung mật thư trong tay họ, hành động lỗ mãng e rằng sẽ đánh rắn động cỏ.”
Ngôn Thiên Triệt cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình: “Tiêu huynh nói cực kỳ đúng, chi bằng cứ lén lút theo dõi trước, sau đó tìm cách lấy được mật thư, công bố âm mưu của họ ra cho mọi người biết.”
Tĩnh Vương cố kìm nén sự tức giận trong lòng, hít sâu một hơi, gật đầu. Ba người lặng lẽ rời khỏi lầu các, ẩn mình sau bụi cây trong hoa viên.
“Lâm Vũ này thân là quan viên triều đình, lại dám cấu kết với Bắc Địch, ý đồ mưu phản, thật đáng căm ghét!” Tiêu Từ Mộ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Kế sách hiện tại, một mặt chúng ta phải phái người theo dõi sát sao từng cử động của họ, mặt khác phải nhanh chóng tìm ra bằng chứng, để Phụ hoàng biết rõ chuyện này, sớm làm phòng bị.” Tĩnh Vương bình tĩnh phân tích.
Ngôn Thiên Triệt nhíu mày, trầm tư một lát rồi nói: “Có lẽ chúng ta có thể hỏi thăm động tĩnh gần đây của Lâm Vũ từ Binh bộ, nói không chừng sẽ tìm được vài manh mối.”
Trong lúc họ đang trò chuyện, ở một nơi khác trong hoa viên có người đang nói: “Gói thuốc này hãy bỏ vào điểm tâm của Nam Cung tiểu thư Quốc công phủ, sau khi thành công, chắc chắn sẽ có lợi ích cho ngươi.”
Tiểu nha hoàn lại có chút không muốn, sau đó tiểu tư nói: “Ngươi đừng quên, ngươi là người của ai? Mới đến Trưởng công chúa phủ vài năm, đã quên mất thân phận của mình sao?”
Tiểu nha hoàn nắm chặt vạt áo, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức, trong lòng ngổn ngang sự hoảng sợ và giằng xé.
Nàng ngẩng mắt, rụt rè nhìn tiểu tư, lắp bắp nói: “Nhưng… nhưng nếu chuyện này bị phát hiện, ta sợ là ngay cả mạng cũng không còn.”
Tiểu tư nghe vậy, ánh mắt sắc bén, tiến gần thêm một bước, hung hăng nói: “Ngươi mà không làm, bây giờ sẽ không có kết cục tốt đẹp! Đừng quên, người nhà ngươi vẫn đang trong tay chúng ta, ngươi dám không nghe lời, kết cục của họ thảm hại lắm đấy.”
Thân hình tiểu nha hoàn lay động, như bị rút hết sức lực, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt đảo quanh trong khóe mắt, cuối cùng nàng vẫn cắn môi dưới, bất đắc dĩ gật đầu.
Tiểu tư thấy vậy, hài lòng nhếch khóe môi, nhét gói thuốc vào tay nàng, nhỏ giọng cảnh cáo: “Tay chân mau lẹ một chút, tuyệt đối đừng để lộ sơ hở, nếu dám giở trò, ngươi biết hậu quả rồi đấy.”
Nói xong, hắn liền quay người vội vàng biến mất trong lối đi nhỏ trong hoa viên.
Tiểu nha hoàn nhìn bóng lưng tiểu tư rời đi, hít sâu một hơi, cố gắng tự trấn tĩnh lại, nhưng hai chân lại không kiểm soát được mà hơi run rẩy.
Nàng nắm chặt gói thuốc, từng bước một chậm chạp đi về phía nhà bếp, mỗi bước đi đều như nặng ngàn cân.
Ba người không hẹn mà cùng đi theo, muốn xem rốt cuộc là muốn làm gì?
“Ôi chao, con nha đầu này, hấp tấp làm gì đó?” Đầu bếp nữ nhíu mày, vẻ mặt đầy khó chịu. Tiểu nha hoàn sợ đến sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói: “Không… không có gì, ma ma, nô tỳ… nô tỳ đến giúp làm điểm tâm.”
Đầu bếp nữ nghi ngờ đánh giá nàng vài lần, hừ một tiếng: “Giúp đỡ? Ngày thường chẳng thấy ngươi chăm chỉ như vậy, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?”
Tiểu nha hoàn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầu bếp nữ, cúi đầu, nắm chặt gói thuốc trong tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi: “Ma ma, nô tỳ… nô tỳ chỉ muốn học thêm chút nghề.”
Đầu bếp nữ bĩu môi, cũng không truy cứu thêm, phất tay nói: “Vào đi, tay chân mau lẹ một chút.”
Tiểu nha hoàn như được đại xá, vội vàng lẻn vào nhà bếp. Nàng tìm một góc, cẩn thận lấy gói thuốc ra, vừa định mở ra, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
“Ngươi ở đây làm gì?” Một giọng nói vang lên sau lưng.
Tiểu nha hoàn sợ đến suýt nữa kêu thành tiếng, hoảng loạn giấu gói thuốc ra sau lưng, quay người lại, thấy là A Xảo, tiểu muội muội ở cùng phòng.
“A Xảo, ngươi… ngươi sao lại đến đây?” Giọng tiểu nha hoàn run rẩy, ánh mắt lảng tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A Xảo vẻ mặt nghi ngờ, tiến lên vài bước: “Ta thấy ngươi vào trong nửa ngày không động tĩnh gì, nên đến xem thử. Ngươi giấu gì vậy? Sau lưng phồng lên kìa.” Vừa nói, nàng liền đưa tay định vạch tay của tiểu nha hoàn ra.
Tiểu nha hoàn cố sức lùi lại, sốt ruột đến nước mắt sắp trào ra: “Đừng… đừng chạm! A Xảo, cầu xin ngươi đấy.”
A Xảo thấy nàng phản ứng như vậy, càng cảm thấy không đúng, ngữ khí nghiêm túc lên: “Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi có phải có chuyện gì giấu ta không? Nếu có khó khăn, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, đừng tự mình làm điều hồ đồ.”
Tiểu nha hoàn do dự, nàng nhìn ánh mắt quan tâm của A Xảo, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nàng biết A Xảo thật lòng tốt với mình, nhưng một khi nói ra, A Xảo cũng sẽ bị liên lụy.
Ngay lúc nàng đang do dự không quyết, bên ngoài nhà bếp lại truyền đến giọng tiểu tư: “Điểm tâm làm xong chưa? Cái dành cho Quốc công phủ là cái kia!”
Tiểu nha hoàn hạ quyết tâm, cắn răng nói với A Xảo: “A Xảo, chuyện này ngươi đừng quản, ta… ta có nỗi khổ tâm. Đợi khi mọi việc xong xuôi, ta sẽ giải thích cho ngươi.”
Nói xong, nàng liền không màng sự ngăn cản của A Xảo, quay người xông về phía bàn đặt điểm tâm.
Tiểu nha hoàn run rẩy mở gói thuốc, từng chút một rắc bột thuốc vào trong số điểm tâm đã chuẩn bị cho Quốc công phủ. Vừa rắc xong, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cửa, nàng vội vàng cất gói thuốc đi, giả vờ như không có chuyện gì.
Đúng lúc này, Tĩnh Vương cùng hai người kia bước vào nhà bếp. Ánh mắt Tĩnh Vương sắc bén, quét mắt một vòng trong nhà bếp, cuối cùng dừng lại trên người tiểu nha hoàn.
Tiểu nha hoàn cúi đầu, không dám thở mạnh, trong lòng âm thầm cầu nguyện Tĩnh Vương mau chóng rời đi.
Tĩnh Vương nhìn nàng một lúc, đột nhiên đưa tay cầm lấy một miếng điểm tâm, tim tiểu nha hoàn lập tức thót lên đến cổ họng.
“Miếng điểm tâm này trông không tệ, bản vương nếm thử.” Tĩnh Vương nói, rồi định đưa điểm tâm vào miệng.
Tiểu nha hoàn kinh hãi trợn tròn mắt, theo bản năng đưa tay ra ngăn cản, nhưng lại dừng giữa không trung, đứng sững tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
A Xảo thấy vậy, lòng thắt lại. Nàng tuy không biết gói thuốc đó là thứ gì, nhưng từ phản ứng của tiểu nha hoàn cũng có thể đoán được miếng điểm tâm này nhất định có vấn đề. Không kịp nghĩ nhiều, nàng một bước lao lên, “bốp” một tiếng đánh rơi miếng điểm tâm trong tay Tĩnh Vương.
“Vương gia xá tội!” A Xảo “bốp” một tiếng quỳ xuống đất, giọng nói mang theo run rẩy.
“Miếng… miếng điểm tâm này e rằng làm không hợp quy củ, vạn nhất mạo phạm Vương gia, nô tỳ vạn lần c.h.ế.t cũng không chuộc hết tội.”
Tĩnh Vương khẽ nhíu mày, ánh mắt qua lại nhìn A Xảo và tiểu nha hoàn, lạnh lùng nói: “Hai ngươi, rốt cuộc là đang giở trò gì?”
Bầu không khí trong nhà bếp lập tức đông cứng, những người hầu xung quanh nhao nhao dừng động tác trong tay, không dám thở mạnh.
Hai chân tiểu nha hoàn mềm nhũn, “bốp” một tiếng cũng quỳ xuống theo, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt: “Vương gia tha mạng, nô tỳ có tội, trong điểm tâm này có thuốc.”
Nàng biết giờ phút này có giấu giếm nữa cũng vô ích, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào lòng nhân từ của Tĩnh Vương.
Nghe lời của tiểu nha hoàn, trong mắt Tiêu Từ Mộ lóe lên một tia sáng lạnh: “Lại có chuyện này sao? Ai đã sai khiến ngươi, thành thật khai ra!”
Tiểu nha hoàn nức nở, kể ra tường tận lời đe dọa của tiểu tư kia và nỗi khổ tâm của mình.
Tĩnh Vương gật đầu, dặn dò thị vệ: “Lập tức đi bắt tiểu tư đó về đây, bản vương muốn thẩm tra cho rõ ràng. Còn nữa, niêm phong những miếng điểm tâm này lại, tuyệt đối đừng để người khác ăn nhầm.”
Thị vệ vâng lệnh rời đi, Tĩnh Vương quay sang nhìn tiểu nha hoàn và A Xảo: “Hai ngươi tuy có lỗi, nhưng đã kịp thời ngăn cản, cũng coi như lấy công chuộc tội. Đợi sau khi chuyện này điều tra rõ ràng, sẽ định đoạt.”
Tiểu nha hoàn và A Xảo dập đầu tạ ơn. A Xảo lén nhìn tiểu nha hoàn, trong mắt đầy vẻ lo lắng và quan tâm, tiểu nha hoàn cũng đáp lại bằng ánh mắt cảm kích.
Ánh mắt Tĩnh Vương kiên định: “Truyền lệnh xuống, tăng cường canh gác Quốc công phủ, theo dõi sát sao động tĩnh của Trưởng công chúa phủ. Đợi bắt được tiểu tư kia, mang về Tĩnh Vương phủ, bản vương sẽ tự mình thẩm vấn.”
Tĩnh Vương dặn dò xong, quay đầu nhìn sang một bên khác, một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, sau đó nói: “Ngươi lập tức đi báo cho Trưởng công chúa, nhất định phải nhấn mạnh sự nghiêm trọng của sự việc, để nàng tăng cường phòng bị, tuyệt đối đừng lơ là. Tiểu nha hoàn này ta sẽ mang đi trước.”
Ám vệ vâng lệnh xong, liền biến mất trước mắt họ.
Trưởng công chúa nghe ma ma bên cạnh nói xong, lông mày lá liễu dựng ngược, trong mắt lóe lên một tia giận dữ: “Lại có chuyện như vậy! Ngay trên địa bàn của bản cung, họ còn dám hành động táo tợn đến thế.”
Ngay sau đó, nàng quay người dặn dò nữ quan bên cạnh: “Truyền lệnh xuống, tăng cường tuần tra trong phủ, tất cả những người ra vào nghiêm ngặt kiểm tra, tuyệt đối không được để kẻ mang lòng dạ bất chính lại có cơ hội lợi dụng.”
---