Trọng Sinh Đổi Mẫu Thân, Pháo Hôi Thành Danh Môn Quý Nữ

Chương 111: --- Chất Hàng



 

Chẳng mấy chốc, cả nhà đều hay tin này, ngay cả tinh thần của lão thái thái cũng trở nên phấn chấn hơn nhiều, vội vàng dặn dò Trương thị phải chăm sóc nàng dâu thật tốt, tuyệt đối không được lơ là. Phòng thị nghe được tin này cũng mừng thay cho đệ muội, nay đệ muội dưới sự điều dưỡng của biểu muội mà nhanh chóng có thai, vậy nàng hiện tại thân thể đã điều dưỡng gần như hoàn chỉnh, chẳng phải cũng sắp có tin vui rồi sao? Tề Tư Viễn thấy vẻ mặt của nàng, lặng lẽ bước đến an ủi, nói họ cũng sẽ sớm có con của riêng mình.

 

Đúng lúc mọi người đang chìm trong niềm vui sướng, kẻ không nên xuất hiện lại xuất hiện.

 

“Hầu gia, Trường Tín Hầu đã cùng phu nhân của ngài đến, còn có con cái của Trường Tín Hầu và cả gia đình Tam lão gia nữa. Gia đình Tam lão gia đều quỳ rạp trên đất nói rằng muốn lão thái thái tha thứ.” Quản gia đến bẩm báo, tin tức này khiến nụ cười trên gương mặt mọi người đều biến mất.

 

“Mặt mũi của bọn họ thật sự còn dày hơn cả tường thành, lại dám chọn đúng ngày mùng hai này để trở về.” Lão thái thái nghĩ đến hai kẻ đó liền bực bội, nhưng hôm nay là mùng hai, hơn nữa Trường Tín Hín cũng đã đến, chắc chắn là biết ngày đầu năm mà gây náo loạn bên ngoài thì không hay, cố ý làm vậy.

 

“Mẫu thân, hay là cứ để họ vào, xem xem lần này bọn họ lại muốn giở trò gì. Từ hôm nay cứ nói rõ ràng mọi chuyện, sau này chúng ta và hai nhà bọn họ cũng không còn qua lại nữa, nếu không thì bọn họ còn ra thể thống gì, còn muốn cố ý hãm hại danh tiếng của Hầu phủ chúng ta.”

 

“Thôi được, nếu bọn họ muốn quỳ thì cứ để họ vào quỳ. Dục ca nhi, con mau đưa thê tử về phòng trước đi, kẻo lát nữa náo loạn lại làm nàng sợ hãi.” Lão thái thái dặn dò một câu, Tề Tư Dục cũng biết lát nữa ở đây sẽ ồn ào, bèn đưa Trịnh thị về trước, lát nữa sẽ quay lại.

 

Trường Tín Hầu và Tề Vấn Du hai người đứng ở đại môn, Tề Vấn Du cũng tức giận vì tiểu đệ của mình không nên thân, lại để người khác nắm được thóp, lần này còn bị Hoàng thượng trách mắng, nếu không phải Nhị hoàng tử cầu tình, e là y đã bị lưu đày rồi. Nhưng nàng chỉ có mỗi một người tiểu đệ như vậy, dù giận đến mấy cũng không thể bỏ mặc họ được, bởi vậy nàng mới nghĩ đến việc hôm nay đến Hầu phủ, lại còn bảo cả nhà bọn họ quỳ gối. Nếu Hầu phủ thực sự không cho vào, ít nhất cũng có thể để hàng xóm láng giềng xung quanh thấy Hầu phủ lại dám để một gia đình thứ tử quỳ rạp trên đất trong tiết trời lạnh giá như vậy.

 

“Bảo bọn họ đứng dậy đi, chúng ta vốn dĩ là đến để xin lỗi, làm như vậy Hầu phủ biết được nhất định sẽ không hài lòng.” Trường Tín Hầu thấy tiểu cữu tử và gia đình đều quỳ rạp trên đất, trong lòng cảm thấy không ổn.

 

“Phu quân, đây vốn dĩ là tiểu đệ họ làm không đúng, giờ ngay cả mẫu thân cũng không muốn gặp họ, ngay cả thiếp, hôm nay cũng chỉ có thể dày mặt về nhà mẹ đẻ. Thiếp chỉ muốn để họ ghi nhớ lâu hơn, nhớ rằng không thể bất hiếu nữa, nếu không cũng sẽ liên lụy đến danh tiếng của nhà chúng ta. Lần này ngay cả Nhị hoàng tử cũng phải chịu lạnh nhạt vì chàng, nếu chúng ta không kịp thời cứu vãn, cuộc sống của con gái chúng ta cũng sẽ không tốt đâu.”

 

Tề Vấn Du dịu dàng nói, trên mặt đầy vẻ lo lắng cho phu quân và con cái. Chuyện này nếu chỉ liên quan đến tiểu cữu tử thì còn đỡ, nếu liên quan đến chính mình và con gái, vậy thì rắc rối lớn rồi, bọn họ là ông ngoại, bà ngoại của Hoàng trưởng tôn, nếu cũng bị trách mắng, chẳng phải là làm mất mặt Nhị hoàng tử sao?

 

“Nàng vất vả rồi. Trước đây ở Tề gia phải che giấu tài năng, phải cúi đầu thuận mắt, sau khi gả cho ta, lại càng khiến Tề gia cho rằng đó là lỗi của nàng. Rõ ràng chuyện này là ta làm sai, nhưng bọn họ lại đổ lỗi lên đầu nàng. Nàng những năm này cũng không dễ dàng gì, lần này vì bọn họ, ngay cả Hầu phủ cũng không qua lại với nàng. Nàng cứ yên tâm, ta kiên định đứng về phía nàng.”

 

“Hầu gia, chàng thật tốt.” Nếu không phải ở bên ngoài có nhiều người nhìn như vậy, Tề Vấn Du đã muốn tựa vào vai chàng rồi.

 

“Phụ thân, Đại cữu bọn họ lần này cũng quá độc ác rồi, tuy nói Tam cữu phạm lỗi, nhưng dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, dứt xương nối thịt. Con thấy là do cái dì kia đã trở về, nói những lời không hay, mới hại Tam cữu như vậy.”

Mèo Dịch Truyện

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Con trai thứ hai của Trường Tín Hầu, Tiêu Phạm Cố cũng thay gia đình Tam cữu kêu oan, y cho rằng tất cả mọi chuyện đều là do gia đình dì vừa về kinh thành kia xúi giục.

 

Đằng sau bọn họ, con gái thứ hai của Trường Tín Hầu, Tiêu Thuấn Hoa khẽ rũ mi mắt, nhưng nếu có người nhìn thấy vẻ mặt của nàng, sẽ phát hiện nàng đang lén lút đảo mắt khinh thường. Cả gia đình này đều coi đích mẫu như một con thỏ trắng nhỏ yếu ớt đáng thương, đáng tiếc đây lại là một con rắn độc, trước mặt người khác thì tỏ ra hiền lương đại lượng, nhưng sau lưng lại hãm hại tất cả tiểu thiếp của phụ thân đến chết, còn nàng, cũng chẳng qua là một vật trang trí cho bộ mặt độ lượng của đích mẫu. Nàng đến nay vẫn nhớ rõ dì của mình đã bị Tề Vấn Du bức c.h.ế.t như thế nào. Lúc đó nàng còn nhỏ, chưa có vốn liếng để báo thù, nàng có thể đợi, mười năm không được thì hai mươi năm, tóm lại phải vạch trần bộ mặt thật của kẻ giả tạo này cho tất cả mọi người cùng xem.

 

“Thôi được rồi, cái dì kia của con cũng không dễ dàng gì, đừng nói bậy.” Trường Tín Hầu Tiêu Bổn ngăn con trai tiếp tục nói.

 

Tuy nhiên, nghe thấy lời này, Tề Vấn Du trên mặt có một thoáng ngẩn người, sau đó lại nở một nụ cười quyến rũ.

 

“Tiêu Hầu, Hầu phu nhân, Hầu gia nhà chúng ta có lời mời.” Quản gia lúc này bước ra, mời tất cả bọn họ vào. Những người của tam phòng thấy họ cũng được vào, lập tức theo sau.

 

“Mẫu thân, hôm nay là mùng hai về nhà mẹ đẻ, nữ nhi đặc biệt đến chúc tết mẫu thân và Đại ca, Nhị ca. Các cháu cũng đến khấu đầu bái kiến người rồi.” Tề Vấn Du vừa vào cửa, liền thân mật gọi.

 

“Ta nào dám để các người khấu đầu, một bà lão như ta, cũng chỉ là xuất thân từ Hầu phủ mà thôi, gia đình các người giờ là nhà mẹ đẻ của Trắc phi, chúng ta không dám trèo cao, khấu đầu thì không cần, tất cả đứng dậy đi.”

 

Lão thái thái lạnh lùng nói, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn bọn họ.

 

“Nhạc mẫu, chuyện trước đây là do Tư Thao không phải, tiểu đệ cũng có trách nhiệm, nhưng dù sao cũng là người một nhà, dứt xương nối thịt, xin nhạc mẫu và Đại ca, Nhị ca nể mặt ta mà tha cho tiểu đệ họ lần này, không chấp nhặt với họ nữa.” Tiêu Bổn thấy nàng bị làm khó, cũng tiến lên chắp tay, nói giúp cho tam phòng.

 

“Miễn đi, gia đình Tiêu Hầu gia các người đang như mặt trời giữa trưa, Hầu phủ chúng ta chẳng qua là một môn hộ sa sút. Đây là chuyện gia đình của chúng ta, nghe nói vừa nãy họ quỳ bên ngoài rất tốt, sao vào rồi lại đứng trơ ra thế này? Chẳng lẽ đây là Tiêu Hầu gia dạy bảo bọn họ, để người ngoài đều tưởng rằng ta, một người đích mẫu, không từ ái?”

 

“Mẫu thân, nhi tử tuyệt đối không có suy nghĩ như vậy, xin mẫu thân tha thứ. Trước đây đều là lỗi của nhi tử, đã dám cãi lời mẫu thân. Mẫu thân muốn đ.á.n.h muốn phạt, nhi tử đều cam chịu.” Tề Vấn Hưng nghe lời này, tự giác quỳ xuống, những người khác trong tam phòng cũng đều quỳ theo.

 

“Mẫu thân, tiểu đệ y cãi lời người là lỗi của y, nhưng chúng ta đều mang họ Tề, một bút viết không ra hai chữ Tề. Mẫu thân xưa nay đối với các con cái chúng ta đều độ lượng, nếu mẫu thân vì chuyện năm đó mà giận lây sang thiếp và tiểu đệ, thiếp nguyện ý chịu phạt. Mẫu thân muốn trừng phạt thiếp thế nào thiếp cũng cam lòng, chỉ mong mẫu thân bỏ qua cho gia đình tiểu đệ. Năm xưa mẫu thân đã hứa với phụ thân sẽ chiếu cố tiểu đệ.”

 

“Câm miệng! Trước mặt lũ trẻ, nàng còn dám nhắc lại chuyện năm xưa. Nàng tưởng ai cũng như nàng sao, ngay cả một nam nhân cũng không thể buông bỏ. Nàng nhắc đến phụ thân nàng, vậy ta đây phải hỏi thật kỹ, năm xưa ta đã hứa sẽ chiếu cố các người rồi, có từng bạc đãi các người không? Còn nàng, nàng tự nguyện bưng trà rót nước, bảo nàng đừng làm mà nàng vẫn cố chấp, đến cuối cùng, lại còn để người ta tưởng rằng Hầu phủ chúng ta bạc đãi nàng, đối xử với nàng như một nha hoàn. Chuyện mà đời này ta hối hận nhất, chính là đã đồng ý với lão già đó, nuôi nấng hai cái thứ lòng lang dạ sói các người bên cạnh. Nay đã xé toang mặt mũi, vậy ta cũng không ngại xé nát triệt để hơn nữa. Người ngoài đều nói ta đối xử không tốt với các người, bây giờ các người hãy nói đi, rốt cuộc ta đã có lỗi gì với các người, mà để các người từng đứa từng đứa, lại đi hại con của ta như vậy?”