“Phu nhân, số bạc người dặn dò đã chuẩn bị đủ, tổng cộng tám trăm lượng.”
“Cái này, chúng ta tính toán nhiều nhất ba trăm lượng là đã có thể giải quyết khó khăn của tộc nhân rồi, không cần nhiều đến vậy đâu, nhiều thế này, họ cũng khó mà trả hết được.” Tộc trưởng nghe nói là tám trăm lượng, cũng có chút không còn giữ được bình tĩnh nữa, số tiền này quả thực quá lớn, nợ nần nhiều thì mọi người cũng bất an.
“Bá phụ đừng lo lắng, ba trăm lượng này là ta cho tộc mượn, còn năm trăm lượng kia, không phải cho mượn, mà là đại phòng chúng ta bỏ ra để mua ruộng nghĩa cho tộc. Nghe nói điều kiện sống của tộc nhân không mấy tốt đẹp, ngay cả ruộng đất cũng không nhiều. Trước kia khi tiên công còn tại thế, mỗi năm đều lấy ra một trăm lượng giúp tộc sống qua ngày, nhưng chỉ có thể giải quyết nỗi lo trước mắt, chứ không thể thực sự cải thiện cuộc sống của tộc nhân.
Giờ đây ta chỉ có Tân Đình và Ngữ Trì hai đứa con. Tục ngữ có câu ‘huynh đệ đồng lòng, cắt đứt được vàng’, ta cũng muốn thằng bé có mấy tộc huynh đệ có thể tương trợ nhau làm bạn, sau này trên con đường hoạn lộ có người tương trợ. Ngữ Trì cũng có thể có thêm huynh đệ bên nhà mẹ đẻ chống lưng. Bởi vậy, ta lấy ra năm trăm lượng này, là muốn tộc trưởng dùng số bạc này để mua ruộng nghĩa, cung cấp cho các cô nhi quả phụ trong tộc sống qua ngày, hoặc dùng cho những người có tư chất theo học. Nếu sau này trong tộc có học tử thi đỗ đồng sinh, chúng ta sẽ tiếp tục tài trợ để họ tham gia khoa cử, không thể vì tiền bạc mà chôn vùi nhân tài. Sau này Tân Đình có tiền đồ, chúng ta sẽ cố gắng tiếp tục sắm thêm nghĩa trang, ruộng nghĩa, ruộng tế cho tộc, để tộc nhân đều có thể sống tốt, làm rạng danh gia tộc.”
Lời bộc bạch chân thành của Tề thị, vừa bày tỏ tư tâm của mình, rằng không phải không cầu lợi lộc gì, lại vừa thể hiện sự coi trọng đối với gia tộc, không khiến người ta cảm thấy lời nói quá giả dối, sáo rỗng.
Mèo Dịch Truyện
“Tốt, tốt, cháu dâu con cứ yên tâm, ta nhất định sẽ truyền đạt lời con tới tộc nhân, họ biết được nhất định sẽ rất cảm kích. Số tiền cho mượn này ta cũng sẽ bảo họ viết giấy nợ rõ ràng, không thể cứ thế mà nhận tiền được. Nếu tộc nhân của chúng ta cũng có thể có tiền đồ như Tân Đình, thì cả tộc sẽ đội ơn con.”
“Bá phụ, bá mẫu, mọi chuyện đã bàn bạc xong xuôi, vậy hôm nay hai người hãy ở phủ dùng bữa đi.”
“Không được, không được, ta muốn về trước để thông báo cho họ một tiếng, mau chóng đến phủ thành mua lương thực.” Tộc trưởng trong lòng vẫn còn lo lắng cho tộc nhân, cũng chẳng màng dùng bữa nữa, cáo từ chuẩn bị rời đi.
“Ngày mai chúng ta muốn tự mình đến tộc xem sao. Ngoài ra, trong phủ cũng có một số quần áo cũ không dùng đến, bá mẫu xem nếu tặng cho tộc nhân, họ liệu có để tâm không?”
“Sao lại để tâm được chứ, chỉ cần có quần áo, mọi người mừng còn không kịp, mua một bộ cũng đắt. Có người còn phải đi mua những bộ rẻ nhất ở tiệm cầm đồ, cũng chẳng biết loại quần áo đó xuất xứ thế nào, nhưng vì tương đối rẻ, mùa đông mặc vào có thể chống lạnh thì không quản là từ đâu mà có.”
“Đúng vậy, ngày mai các vị cứ đến, chúng ta đều sẽ ở nhà chờ.” Tộc trưởng nghe nói nàng muốn tự mình đi xem tình hình tộc nhân, cũng nhiệt tình mời.
Tộc trưởng phu phụ vừa rời đi, Tề thị liền sai người đi thu dọn quần áo cũ. Quần áo trong phủ họ mặc đều không có miếng vá nào.
Lục Ngữ Trì cũng nghe nói chuyện ngày mai sẽ đến tộc. Nàng chưa từng đi bao giờ, chỉ biết tộc nhân đều sống ở một thôn trang bên ngoài phủ thành. Trước kia từng nghe nhị ca bọn họ chê bai mà nói rằng, tộc rất tồi tàn, đều là nơi người nghèo ở, hắn cũng ghét những tộc nhân đó qua lại với hắn.
“Ngày mai mẫu thân sẽ đích thân dẫn con đi học một bài học. Có những kiến thức nhìn thấy trong sách và nhìn thấy trong thực tế sẽ mang lại cảm giác khác nhau. Đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường, câu nói này không chỉ dành cho nam tử, mà còn dành cho nữ tử chúng ta.”
“Nữ nhi đều nghe mẫu thân.” Lục Ngữ Trì gật đầu, nàng cũng muốn ra ngoài xem sao, đã muốn cùng tộc tương trợ nhau, thì chí ít phải hiểu rõ tình hình của tộc trước đã.
Nhị phòng, Phương thị dựa trên tháp, ăn trái cây do nha hoàn chuẩn bị.
“Đại tiểu thư đã ra ngoài rồi à?”
“Phu nhân yên tâm, đã ra ngoài rồi, giờ này chắc hẳn đã đến Tụ Anh Lâu rồi.”
“Những người trong tộc đó nếu còn đến nữa, các ngươi phải mau chóng đuổi họ đi. Phủ chúng ta không phải là nơi mèo mả gà đồng nào cũng có thể đến. Trước kia là tiên công còn tại thế, họ năm nào cũng đến kiếm chác, giờ đây tiên công đã không còn, họ còn chê chưa đủ, nói là mượn tiền, chắc chắn là nghĩ chúng ta mấy năm nay không cho, nên họ mới cố ý nói ra con số đó.”
“Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đại tiểu thư, bộ y phục của người hôm nay chắc chắn là nổi bật nhất, dù có dùng mũ che mặt che đi cũng không che được phong thái của người. Chốc nữa Trần nhị công tử nhất định sẽ chú ý đến người.” Bên trong Tụ Anh Lâu, nha hoàn đang tâng bốc y phục của Lục Vũ Vy.
“Điều này là đương nhiên, chất liệu vải này, ngay cả ở phủ thành, cũng là hiếm có khó tìm. Chỉ riêng bộ y phục này đã tốn năm mươi lượng bạc rồi, tiếc là chỉ giành được một xấp, những cái khác đều bị người ta giành hết rồi.”
Lục Vũ Vy vuốt ve chất liệu vải trên người mình, khá đắc ý.
Hôm nay nàng bao một gian phòng, ngay sát bên cạnh Trần nhị công tử.
“Tiểu thư, Trần nhị công tử ra ngoài rồi.” Nha hoàn đứng canh ở cửa, nghe thấy động tĩnh bên cạnh liền lập tức báo cho nàng biết.
Lục Vũ Vy lập tức bắt đầu ngâm thơ, nội dung bài thơ ca ngợi cuộc sống sung túc của bách tính Nhai Châu phủ, các quan lại yêu dân như con, đặc biệt là tri phủ đại nhân, thanh liêm cần chính, khiến Nhai Châu trở thành một nơi tốt đẹp đường không nhặt của rơi.
Trần nhị công tử nghe thấy một nữ tử lại đang ngâm thơ, một nha hoàn bên cạnh còn nói tiểu thư khổ tâm suy nghĩ bài thơ này, thật lợi hại. Y thấy cửa hé mở, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng một nữ tử thấp thoáng, chỉ nhìn từ sau lưng đã biết nàng nhất định là một nữ tử xinh đẹp, lại còn có tài hoa, y không khỏi dừng bước.
“Ai ở bên ngoài vậy?” Một nha hoàn mở cửa, để lộ Trần nhị công tử đang đứng lại ở cửa.
“Tiểu sinh xin hành lễ. Vừa rồi nghe thấy cô nương ngâm thơ, tiểu sinh không nhịn được mà dừng lại, không ngờ cô nương lại tài hoa đến vậy, thật đường đột quá.” Trần nhị công tử mở quạt phe phẩy.
“Công tử, hôm nay tiểu nữ chỉ có một mình ở bên trong, xin thứ lỗi cho tiểu nữ không thể mời công tử vào. Tiểu nữ chỉ là dùng thơ ca để ghi lại những gì mình đã thấy và nghe được khi tham gia yến tiệc trước kia.”
“Ồ, cô nương đã tham gia yến tiệc hoa sen mấy hôm trước phải không?”
“Sao công tử lại biết, công tử xin lỗi, tiểu nữ phải về nhà ngay bây giờ, xin cáo từ trước.” Lục Vũ Vy đội mũ che mặt, lướt qua người y, vô tình để lộ nửa khuôn mặt của mình, và để lại một làn hương thơm dịu nhẹ.
Trần nhị công tử còn muốn biết rốt cuộc nàng là ai. Một nữ tử tài sắc vẹn toàn như vậy, ở phủ thành nhất định có danh tiếng, mà lại có thể tham gia yến tiệc hoa sen do mẫu thân y tổ chức, hẳn thân phận cũng không tầm thường.
“Mau đi theo, xem nàng là tiểu thư nhà nào.” Y dặn dò tùy tùng của mình, tùy tùng lĩnh mệnh, nhanh chóng bí mật đi theo.
Trần nhị công tử quay lại gian phòng, chờ tin tức từ tùy tùng.
“Nhị thiếu gia, tiểu nhân thấy vị cô nương kia đã vào cửa nhị phòng Lục gia. Nghe nói hiện giờ nhị phòng Lục gia chỉ có một vị tiểu thư, mà lại là người đứng đầu về thơ ca ở yến tiệc hoa sen trước kia, là Lục đại tiểu thư.”
“Lục gia, có phải là Lục gia đã có một cử nhân, một tiến sĩ, và giờ còn có một người tên là Lục Tân Đình đang theo học ở Bạch Lộ Thư Viện không?”
“Đúng vậy, nhưng vị thiếu gia tên Lục Tân Đình kia là của đại phòng. Nhị phòng có hai vị thiếu gia đều đang học ở thư viện trong phủ thành, trong đó một người cũng đã thi đỗ tú tài.”
“Tiếc quá, môn đăng hộ đối kém hơn một chút. Nếu nàng là cô nương của đại phòng, có lẽ mẫu thân sẽ đồng ý.” Trần nhị công tử nói một câu đầy tiếc nuối, nhưng bóng dáng xinh đẹp của vị cô nương kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng y.