“Mẫu thân cứ yên tâm, đại ca giờ đã bình an vô sự. Dù nhị ca đã thuê sơn tặc trên đường chúng ta tới Hợp Châu mưu sát chúng ta, còn đòi mẫu thân phải lấy ra toàn bộ gia sản để chuộc chúng ta. May mắn thay chúng ta vận khí tốt, không bị bắt giữ, cũng thành công tóm gọn đám sơn tặc, giải tới phủ nha. Hẳn là tổ phụ trên trời cao phù hộ chúng ta, khiến đại phòng chúng ta không đến nỗi tan cửa nát nhà.” Lục Ngữ Trì cũng không nhượng bộ, dẫu sao mọi người đều biết bệnh tình hiện giờ của tổ mẫu là do nhị phòng gây ra, đại phòng bọn ta vẫn luôn phụng dưỡng lão phu nhân, còn nhị phòng thì đến một bóng người cũng không thấy. Bởi vậy nàng cũng chẳng bận tâm phản ứng của lão phu nhân khi nghe những lời này, vừa hay để bà ta nhìn rõ chân diện mục của tất cả người nhị phòng, xem bà ta còn mặt mũi nào đến cầu xin bọn ta cứu nhị phòng nữa hay không.
“Cái gì, sơn tặc bắt các ngươi sao, Ngữ Trì, các ngươi có nhầm lẫn gì không? Chẳng lẽ là đám sơn tặc cố ý vu oan nhị ca của ngươi ư, đều là người một nhà, hắn nào có ác độc đến vậy.” Lão phu nhân nghe lời nàng nói, cũng kinh ngạc mà minh oan cho Lục Tân Chẩm.
“Tổ mẫu, đây là tội trạng nhị ca đã tự tay họa áp trong đại lao. Từ việc hắn đã tìm đám sơn tặc thế nào, đến việc hắn ra lệnh cho sơn tặc bắt chúng ta ra sao, cùng với những mưu tính chia chác gia sản đại phòng đều được ghi chép rõ ràng trên đó, rành rành như ban ngày, hắn đã thừa nhận toàn bộ.” Lục Ngữ Trì liền lấy ra tất cả văn thư mà nha môn đã giao cho bọn họ, để lão phu nhân tự mình tận mắt chứng kiến cháu ngoan mà bà ta hằng yêu quý đã hãm hại người khác ra sao.
Lão phu nhân liền bật dậy khỏi giường, giật lấy văn thư trên tay Lục Ngữ Trì, rồi xem xét kỹ lưỡng từng li từng tí.
“Cái này, sao lại thế được, Trẩm ca nhi sao lại thành ra nông nỗi này?” Lão phu nhân sau khi đọc xong toàn bộ chứng cứ phạm tội của Lục Tân Chẩm, nhất thời ngây ngẩn tại chỗ. Bà ta dù có thiên vị nhị phòng đi chăng nữa, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc đẩy đại phòng vào tình cảnh như vậy.
“Chắc chắn là nữ nhân Phương thị đó, chắc chắn là nàng ta không dạy dỗ con cái đàng hoàng, khiến cháu ngoan của ta lại lâm vào cảnh này, Ngữ Trì, hắn liệu có bị c.h.é.m đầu không? Hắn dù sao cũng là nhị ca ruột của ngươi, nhất định là nhất thời hồ đồ mà lỡ lầm. Vấn Thu, các ngươi hãy tha cho hắn một mạng đi.”
“Tổ mẫu, người cứ yên tâm. Nhị ca tuy rằng đã mua hung sát nhân, nhưng may mắn thay chúng ta mạng lớn, đám sơn tặc không đắc thủ, không bị phán tử tội, mà là để hắn bỏ tiền chuộc tội, sau này nói không chừng còn có thể ra ngoài. Đây đã là do đại ca ta lòng dạ nhân từ, nghĩ đến đều là người một nhà, nên không làm đến cùng. Nhưng chúng ta cũng không ngờ nhị thúc bọn họ lại hận không thể để đại phòng chúng ta và cả tộc nhân cùng c.h.ế.t theo bọn họ. Vụ án gian lận thi cử mà bọn họ đang vướng vào, một khi bị xác thực, Lục gia chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục, ngay cả tổ mẫu người cũng sẽ bị liên lụy, nhẹ thì lưu đày, nặng thì c.h.é.m đầu.” Lục Ngữ Trì sớm đã biết tổ mẫu nhất định sẽ thiên vị nhị phòng, nên mới vô cùng “chu đáo” mà nói cho tổ mẫu biết chuyện khẩn yếu nhất lúc này. Còn về Lục Tân Chẩm, nào có quan trọng bằng tính mạng của chính tổ mẫu chứ?
Quả nhiên, lão phu nhân trước đó hoàn toàn không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, càng không hay biết chuyện này sẽ liên lụy đến chính mình. Nghe lời nàng nói, lão phu nhân lập tức quẳng Lục Tân Chẩm ra sau đầu. Hiện tại điều quan trọng nhất, chính là tính mạng của bà ta.
“Vấn Thu, chuyện lớn như vậy sao nàng không nói cho ta biết?”
“Mẫu thân, hiện giờ nhị phòng đang rối như tơ vò, ta cũng không rõ rốt cuộc bọn họ đã cấu kết với ai mà lại gây ra chuyện sai lầm tày trời này. Vả lại tình trạng của người trước đó không được tốt, nếu nói ra sợ sẽ kích động đến thân thể của người. Hơn nữa đệ muội hiện không có ở nhà, ta muốn hỏi cho rõ, cũng không biết nhị phòng rốt cuộc đã làm thế nào. Có lẽ nên để đệ muội trở về, giao đãi rõ ràng mọi việc, hai nhà chúng ta cùng nhau nghĩ cách, xem xét làm thế nào để giảm thiểu tai họa của chuyện này xuống mức thấp nhất.” Tề thị ra vẻ như thể bà là vì lão phu nhân mà tốt. Nếu ngay từ đầu đã nói cho bà ta biết, e rằng bà ta vẫn sẽ đặt hy vọng vào nhị phòng. Còn bây giờ, Phương thị lại không có ở nhà, phủ đệ một mảnh hỗn loạn, lão phu nhân mới có thể nhận ra, vào thời khắc mấu chốt, rốt cuộc ai mới là người quan tâm bà ta nhất.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phương thị đi đâu rồi, tiện nhân này? Nghe nói cả huynh đệ nàng ta cũng bị tống giam, xem ra nhất định là bọn họ lừa gạt nhi tử ta làm những chuyện này, mau đi tìm nàng ta về cho ta.”
“Tổ mẫu, vừa nãy ta nghe hạ nhân nói, nhị thẩm đã đến Trần gia. Nghe nói đại tỷ đã không còn, nhị thẩm vẫn luôn canh giữ, không cho phép ai chạm vào nàng ta. Ngay cả tiểu đệ ở Trần gia bị đụng đầu, hiện giờ đang sốt cao, nhị thẩm cũng không quay về nhìn một cái, càng không hề dặn dò hạ nhân đi mời lang trung, vẫn là mẫu thân sai người đi mời đấy ạ.” Lúc này mà không thượng nhãn dược, thì còn đợi đến bao giờ. Lão phu nhân nghe lời này, cơn giận càng dâng lên tột độ. Bà ta lập tức sai hạ nhân bên cạnh, dù có phải trói cũng phải trói Phương thị về cho bà ta. "Hiện giờ chẳng qua là cháu gái c.h.ế.t rồi, đó cũng là người đã xuất giá. Điều quan trọng hơn là Lục gia chúng ta, nàng ta còn có tinh thần đi Trần gia canh giữ."
Lục Ngữ Trì muốn chính là kết quả này. Hiện tại Phương thị canh giữ t.h.i t.h.ể Lục Vũ Vy, khiến những người đến xét hỏi không dám tùy tiện ra tay. Giờ đây chính bà mẫu tự mình sai người đi bắt Phương thị về. Nàng ta nếu dám không trở về, chính là ngỗ nghịch bất hiếu, coi thường trưởng bối. Lão phu nhân tự nhiên có thể quang minh chính đại trói nàng ta về, đối với những người làm việc cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây? Ngữ Trì, các ngươi ở Hợp Châu, có nghe ngóng được tin tức gì không? Còn nữa, ngươi vừa nói để Phương thị giúp đỡ, nhị thúc bọn họ mới có thể rửa sạch tội danh, là chuyện gì vậy?” Liên quan đến tính mạng của chính mình, lão phu nhân lập tức không còn hồ đồ nữa. Lục Ngữ Trì kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hai người nghe. Nghe nói lại chính là Lục Vũ Vy đã tạo ra đề thi, để nhị phòng đem bán kiếm tiền. Ai ngờ đề thi đó lại chính là đề thi Hương năm nay, bởi vậy nhị phòng mới bị bắt giữ.
Còn về số tiền bán được, nhị phòng nói bọn họ đã giao cho Trần gia, muốn mở đường cho Trần gia. Nhưng Trần gia lại không thừa nhận, hơn nữa còn nói chuyện này là do Lục gia tự mình làm. Tần Vương điện hạ muốn thẩm vấn Lục Vũ Vy, nàng ta lại vào lúc này qua đời, c.h.ế.t không có đối chứng. Nếu như không tra ra được chứng cứ khác, nhị phòng sẽ bị kết tội chắc chắn.
“Nhất định là Trần gia hãm hại, Lục Vũ Vy cái tai tinh đó. Ta đã nói Trần gia sao lại coi trọng nàng ta chứ, không có gia thế, ai sẽ cam lòng cưới nàng ta vào cửa? Ai ngờ Trần gia đây là muốn lấy Lục gia chúng ta làm đá lót đường. Phương thị cái đầu óc heo kia, bị người ta khen ngợi vài câu, liền quên hết tất cả. Bây giờ gây ra tai họa lớn đến vậy, phải làm sao đây?” Lão phu nhân ngày trước trước mặt Tề thị bao nhiêu phần bảo vệ Phương thị, thì giờ đây liền bấy nhiêu phần hận Phương thị. Bà ta đem tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Phương thị và Lục Vũ Vy, dường như nhi tử của bà ta là hạng người trời sinh lương thiện, tất cả sai lầm đều là của con dâu, tất cả điều tốt đẹp đều là của con trai.
Tề thị trong lòng cười lạnh mấy tiếng. Lão phu nhân từ trước đến nay đều là tính tình ích kỷ như vậy. Bà không thích Phương thị, lại càng căm ghét người bà mẫu vẫn luôn giả vờ hồ đồ này, bà ta còn độc hơn cả Phương thị.
“Giờ đây chỉ có thể đợi đệ muội trở về rồi nói sau. Ngữ Trì, ta phải ở đây chăm sóc tổ mẫu của ngươi không thể rời đi. Ngươi đi xem Mộng ca nhi đi, nó là một đứa trẻ, chịu kinh hãi đến vậy, cũng không biết có chuyện gì không.” Tề thị không muốn Ngữ Trì ở đây tiếp tục nghe lão phu nhân ồn ào, liền sai nàng đi chỗ khác.
“Đúng, mau đi xem Mộng ca nhi đi. Phương thị thật là hồ đồ, con trai ruột bị hại, nàng ta cũng không thèm nhìn một cái. Đợi nàng ta về, ta sẽ hảo hảo giáo huấn nàng ta.” Lão phu nhân cũng vội vàng nói.