Lão phu nhân và Phương thị nghe Tộc trưởng nói vậy, đều cảm thấy có chút khó xử. Thấy Tộc trưởng giận dữ đến thế, cả hai chỉ đành nhìn sang Cữu lão thái gia.
“Muội muội, Tần Khê nó làm ra chuyện rớt đầu này, bọn chúng khi đó chỉ nghĩ đến kiếm tiền, mà nào có nghĩ đến hậu quả. Bọn chúng đều là người đọc sách, đạo lý này há lại không hiểu sao? Ta thật sự thất vọng vô cùng. Năm xưa muội vì thiên vị nhị phòng mà đã làm ra bao nhiêu chuyện tổn hại đại phòng. Giờ đây, vì bọn chúng, cả gia tộc lại sắp bị liên lụy, những kẻ không quyền không thế như chúng ta thì làm sao giúp được bọn chúng. Huống hồ ta cũng không ngờ hai tiểu tử Lục Tân Chẩm và Lục Tân Hồ lại có thể hãm hại cả người trong nhà. Chẳng lẽ chúng ta phải đợi loại người này ra tù rồi chúng sẽ cảm ơn chúng ta sao? Ta e là chưa chắc. Bây giờ điều quan trọng nhất là cứu đứa bé Mộng ca nhi trở về, rõ ràng là một đứa trẻ tốt lành, lại phải chịu bao nhiêu tội lỗi. Hiện giờ, nó là hy vọng duy nhất của nhị phòng rồi.”
Cữu lão thái gia nhìn mà hận không thể rèn sắt thành thép, một là em gái ruột của mình, một là cháu gái, thế mà hai người làm việc chẳng hề có chút đầu óc nào. Còn Lục Tần Khê kia, bao nhiêu năm rồi mà sao chẳng tiến bộ chút nào. Năm xưa khi em rể còn tại thế, Lục gia cũng là một gia đình huynh đệ tương thân, hòa thuận êm ấm, thế nhưng cùng với sự ra đi của hắn, người nhị phòng dần dần bộc lộ bản tính của mình, những năm qua đã làm biết bao nhiêu chuyện đắc tội tộc nhân. Hắn đã nói rất nhiều lần, nhưng muội muội lại chẳng nghe một lần nào. Giờ đây gây ra họa lớn đến vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy mỏi mệt trong lòng.
“Mộng ca nhi làm sao? Nó chẳng qua chỉ bị vỡ đầu thôi mà, sao mọi người lại nói nghiêm trọng đến thế?” Phương thị nghe những lời nặng nề đó, không hiểu gì cả.
“Ngươi còn có mặt mũi mà nói sao? Ngươi chỉ quan tâm một đứa con gái đã gả đi, ngươi có biết Mộng ca nhi rốt cuộc đã trải qua những gì không? Ngươi làm mẫu thân kiểu gì vậy, ngay cả con trai mình bị người khác hãm hại nhiều năm như thế mà cũng không hay biết? Chẳng lẽ những hạ nhân kia cũng không hề nhắc đến sự bất thường của nó với ngươi sao?”
Lão phu nhân thấy nàng ta lúc này vẫn vẻ mặt ngơ ngác, liền dùng gậy chống gõ mạnh lên đầu nàng. Lúc này bị Tộc trưởng và Đại ca mắng, trong lòng bà ta vốn đã chất chứa đầy tức giận.
“Đệ muội, bấy nhiêu năm qua đệ muội có từng nghe Mộng ca nhi nói nó có điều gì bất thường không, có từng mời đại phu đến khám cho nó chưa?” Tề thị thấy nàng ta vẫn chưa hiểu, bấy giờ mới giải thích.
“Không có mà, nó chỉ là tính tình kém một chút, nhưng vẫn ăn được ngủ được. Hạ nhân nói mỗi lần nó đều ăn được rất nhiều cơm canh, cũng không có chỗ nào không khỏe, chưa từng mời đại phu.” Phương thị thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đều có vẻ nghiêm túc, nàng ta không khỏi hồi tưởng lại, nhưng lại không nghĩ ra điều gì bất thường.
“Ngươi có biết khi nó hơn năm tuổi, từng bị Lục Tân Hồ đ.â.m hai cây ngân châm vào đỉnh đầu, còn làm gãy kim, để kim găm trên đầu nó nhiều năm như vậy không? Ngươi có biết nó tính tình kém là bởi vì ngươi và Lục Vũ Vy dẫn dắt nó có thể tùy ý phát tiết không? Ngươi có biết hạ nhân nói nó ăn khỏe là vì hạ nhân đã ăn hết đồ ăn của nó, đưa cho nó toàn là đồ ăn của hạ nhân, những thứ chẳng có chút dầu mỡ nào, cho nên mỗi lần gia yến nó đều ăn rất nhiều đồ ăn không? Ngươi có biết lần này nó bị vỡ đầu được đưa về, phát sốt cao mà không có hạ nhân nào quản, vẫn là ta nghe tin sau đó sai người mời lang trung đến, mới biết được sự bất thường trong cơ thể nó không?”
Lời Tề thị nói tựa như từng tảng đá nện vào người nàng ta, khiến nàng ta đột nhiên ngã quỵ xuống đất, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Không, không thể như vậy được, Mộng ca nhi là huynh đệ ruột của nó, khi ấy nó chỉ là đứa trẻ mười tuổi, không thể nào làm chuyện đó.” Phương thị ra sức lắc đầu, vẫn chưa hoàn hồn sau những lời này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu ngươi không tin, ta sẽ cho gọi những hạ nhân đó đến đây, trước mặt mọi người nói rõ những uất ức Mộng ca nhi đã chịu đựng bấy lâu. À phải rồi, còn Ngữ Trì nữa, cái thứ ân sinh thành mà các ngươi luôn miệng nói, hãy xem dưới sự ngầm cho phép của các ngươi, nàng đã phải chịu những oan ức gì.”
Tề thị liếc nhìn ma ma bên cạnh, rất nhanh các hạ nhân được dẫn đến, kể rõ những điều họ đã thấy, và cả việc âm thầm bắt nạt Tứ thiếu gia.
Còn có mấy nha hoàn, là những người trước đây được Lục Vũ Vy ngầm sai khiến để bắt nạt Lục Ngữ Trì, các nàng run rẩy quỳ trên mặt đất.
“Thưa phu nhân, Đại tiểu thư trước đây từng nói, trong nhà này không nên có Nhị tiểu thư, nàng ấy chỉ biết giành hết sự sủng ái của lão thái gia, nàng ấy chính là tai tinh. Vì thế, Đại tiểu thư thường xuyên ném những bộ xiêm y mình không muốn cho Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư cũng không có trang sức, Đại tiểu thư không cho phép người khác đưa cho nàng. Ngay cả mùa đông, trong viện của Nhị tiểu thư không có nước nóng, các nha hoàn của nàng ấy chỉ có thể dùng nước lạnh giặt đồ cho Nhị tiểu thư, đôi khi nha hoàn bị lạnh sinh bệnh, Nhị tiểu thư còn tự mình giặt, hai tay đông cứng đến đỏ bừng. Đại tiểu thư còn thường xuyên cố ý cắt nát sách mà Nhị tiểu thư chép, Nhị tiểu thư chỉ đành chép lại từ đầu. À phải rồi, nguyệt ngân của Nhị tiểu thư cũng bị Đại tiểu thư lấy mất, tiền nàng ấy mua sách đều là do tự mình chép sách mà có. Ngài trước đây từng nói Nhị tiểu thư là tai tinh, người trong nhà bếp đều nói rằng đến gần Nhị tiểu thư sẽ đắc tội với ngài và Đại tiểu thư, cho nên mỗi lần nàng ấy đều ăn cơm canh của hạ nhân. Còn Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia cũng thường xuyên mắng c.h.ử.i Nhị tiểu thư, nói nàng ấy không xứng làm người Lục gia, là đồ họa hại. Nhị tiểu thư có một lần nói với ngài và lão gia, nhưng nghe nói lần đó, ngài lại nói Nhị tiểu thư đây là ghen tị với Đại tiểu thư, cố ý nói xấu nàng ấy, thêm vào đó Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia làm chứng, ngài còn phạt Nhị tiểu thư quỳ một đêm.”
Những lời nha hoàn nói khiến Phương thị chợt nhớ lại đó là khi Lục Ngữ Trì vài tuổi, khi ấy công phụ vừa qua đời chưa đầy một năm, Ngữ Trì chạy đến tìm nàng ta nói Đại tỷ bắt nạt mình. Phương thị thấy nàng ta nói dối liên miên, liền bắt nàng ta quỳ một đêm trong phòng mình.
“Tạo nghiệt a, tạo nghiệt! Lòng dạ nhị phòng các ngươi rốt cuộc là làm bằng gì mà lại tàn hại cốt nhục ruột thịt của mình đến thế? Giờ đây bọn chúng cũng coi như đã nhận được báo ứng, thế nhưng tộc nhân Lục thị chúng ta không muốn để bọn chúng làm tộc nhân của mình nữa. Ngoại trừ Mộng ca nhi, tất cả người của nhị phòng chúng ta đều khai trừ khỏi gia tộc! Từ nay về sau, bất kể là ra khỏi ngục hay bị lưu đày c.h.é.m đầu, các ngươi đều không còn là tộc nhân của chúng ta nữa.”
Tộc trưởng và các tộc lão nghe được sự tệ hại của nhị phòng, từng người một lắc đầu, kiên quyết nói ra những lời này. Mặc dù họ cũng không chắc liệu tộc nhân có bị liên lụy hay không, nhưng cho dù có bị liên lụy, bị lưu đày, họ cũng sẽ không muốn làm tộc nhân với loại người như vậy nữa.
“Không, không được, không thể khai trừ khỏi gia tộc! Tộc trưởng, Cữu cữu, các người phải giúp cứu bọn chúng ra chứ!”
“Hừ, nói gì cũng đã muộn rồi! Nếu năm xưa các ngươi không làm ra những chuyện sai trái này, thì làm sao có kết cục ngày hôm nay? Chuyện khai trừ khỏi gia tộc chúng ta đã quyết, trở về sẽ mở từ đường. À phải rồi, còn ngươi, Dư thị. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, nếu ngươi và các tộc nhân không bị liên lụy, với tư cách là Tộc trưởng, ta có quyền thay Ký Bình cho ngươi trở về nhà mẹ đẻ. Nếu không phải nhìn vào việc ngươi đã sinh ra Tần Kê, chúng ta nhất định sẽ khai trừ cả ngươi khỏi gia tộc, ngươi sau này cũng không thể hợp táng với Ký Bình.”
“Không, không thể làm như vậy! Ta là tổ mẫu của Tân Đình bọn chúng, nếu để ta về nhà mẹ đẻ, ta tuổi này rồi thì còn mặt mũi nào nữa?” Lão phu nhân không ngờ Tộc trưởng và bọn họ lại tức giận đến mức này.
“Đủ rồi! Ngươi còn muốn làm loạn gì nữa? Đây đều là kết quả tốt nhất Lục gia đã đưa ra vì thể diện của lũ trẻ. Chuyện này vẫn chưa có kết luận cuối cùng, mọi người nói đều là trong tình huống tốt nhất, nếu chuyện của Tần Khê bọn chúng liên lụy đến mấy nhà chúng ta, e rằng chính chúng ta cũng khó mà bảo toàn thân mình. Chuyện mà đám hạ nhân vừa nói, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình không có trách nhiệm sao? Nếu không phải sự dung túng của ngươi, cháu trai cháu gái ngay dưới mí mắt ngươi, hạ nhân vì sao không dám nói cho ngươi biết? Tình trạng ngươi nhắm mắt làm ngơ những năm qua nhiều đến nỗi ngay cả hạ nhân cũng biết ngươi sẽ không quản, đây chẳng phải là lỗi của ngươi sao? Việc dạy dỗ con cháu đến mức độ như ngươi, Dư gia chúng ta mới là người thật sự không còn mặt mũi nào mà gặp ai. Đợi chuyện này kết thúc, ngươi hãy quay về. Nếu ngươi còn làm loạn nữa, vậy thì chúng ta cũng không quản ngươi, muốn đi đâu thì đi.”
Mèo Dịch Truyện
Cữu lão thái gia hung hăng vỗ bàn, nhìn Dư thị, trong ánh mắt tràn đầy sự đe dọa. Lão phu nhân thấy Đại ca nhìn mình như vậy, biết rằng nếu mình không chấp nhận kết quả này, e rằng sau này bà sẽ không còn nơi dung thân. Bà ta lập tức ngồi phịch xuống ghế, không nói nên lời.