Âu Dương Thiên Thiên nằm trên ngực của Âu Dương Vô Thần, cô nghe tiếng anh nói mà cảm thấy bất ngờ.
Vừa rồi, hình như lúc cô sắp ngã thì chính tay đặt trên eo của anh đã kéo thân thể cô lại. Nhưng mà, có lẽ là do sức của cô quá lớn, nên vô tình kéo ngược cơ thế của anh theo mình, mới tạo ra cảnh như bây giờ.
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Trời ơi, làm ngã Âu Dương Vô Thần, mày điên rồi con ạ! Gây ra chuyên lớn thật rồi!
Vừa nghĩ, nét mặt của cô càng bối rối, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu đó chính là muốn đứng dậy, thoát khỏi thân thể của người đàn ông càng nhanh càng tốt.
Nghĩ là làm liền, Âu Dương Thiên Thiên chống tay, cố tình muốn ngồi dậy, thế nhưng, khi cô vừa mới di chuyển, chân phía dưới đột nhiên bị kẹp lại, tay của Âu Dương Vô Thần cũng siết lấy eo cô, anh lên giọng trầm trầm:
- Là ai làm tôi ra như thế này? Còn muốn ý kiến nữa sao?
Dứt lời, cô gái trước mặt ngay lập tức im lặng, Âu Dương Thiên Thiên bị nói đến không cãi được, cô bặm môi, quay mặt về hướng khác.
Được rồi, tạm thời là lỗi của cô hết. Cái tên chết bầm này, đợi xong "việc phía dưới" rồi cô sẽ tẩn anh ta một trận, cô vẫn còn chưa tính sổ vì sao anh ta trên giường của cô đâu!
Cứ như vậy, hai người "dính" lấy nhau thêm khoảng 5" nữa rồi mới tách ra.