Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, ngạc nhiên khi nghe những điều mà Kỳ Ân nói, cô gần như không dám tưởng tượng, việc chỉ ấy phải nghĩ mình không có tư cách đến thế nào khi nói ra câu ấy.
Cô cũng là ở trong thân xác của Âu Dương Thiên Thiên mà thôi, nếu như so ra, cô thực chất không phải là thiên kim có quyền lực gì cả, mà chỉ là một người bình thường, có chút xíu tiếng tăm trên trường quốc tế.
Nếu như vậy, có phải cũng giống như Kỳ Ân, cô cũng không có tư cách nhắc đến tên của họ hay không?
Rốt cuộc thì những người đó có thân phận gì? Cao đến mức nào? Mà khiến cho những người như cô đây, cũng phải cảm thấy choáng váng?
Kỳ Ân mím môi, vẫn tiếp tục lau đi vết máu trên lòng bàn tay của Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:
- Nhị tiểu thư, cô là đang ở bên cạnh cậu chủ, bọn họ sẽ không ai dám động vào cô đâu. Nhưng mà, theo lẽ thường tình, tôi vẫn nên nhắc nhở cô, Andrew thiếu gia, Elena tiểu thư, và Stefan thiếu gia, bất kì là ai trong số bọn họ, cô tuyệt đối... đừng nên dây vào!
Lời nhắc nhở của Kỳ Ân như một hồi chuông đánh vào trong tâm trí của Âu Dương Thiên Thiên, trở thành một lời cảnh báo khiến cô cảm thấy hoảng sợ.