- Còn 1 việc nữa, tôi là Nhị tiểu thư của Âu Dương gia, đại tiểu thư của Đường gia, tiền... có thể nói tôi không thiếu. Mặc dù không nhiều bằng anh hai tôi, nhưng mà nó cũng đủ để tôi ăn sung sống sướng hết cuộc đời này. Nếu như đã như vậy, tôi cần gì bu bám vào anh ấy chứ?
- Tôi không biết Elena tiểu thư giàu có tới mức nào, có hơn tôi hay không, hay là có hơn anh hai tôi hay không, nhưng mà.... tôi nghĩ nó không đáng để đem ra phân định nhân phẩm của một người. Đối với tôi, giàu và nghèo, chỉ hơn nhau 1 chữ "tiền" mà thôi, nhưng giữa người và người, thì hơn nhau ở rất nhiều thứ.
- Vậy nên, mong rằng lần sau gặp lại, có thể cho cô thấy được sự thay đổi khác biệt đó. Đôi khi, giai cấp không nói lên được điều gì ở thế giới này cả. Vì không ai biết một mai bản thân sẽ biến đổi như thế nào, người đang đứng ở đỉnh vinh quang cũng có thể trong chốc lát, rớt xuống đáy xã hội. Mà những người hạ lưu lại vùng dậy được một cách thần kì thì sao?
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên hơi cúi đầu, sau đó thẳng lưng đi lướt qua người của Elena.
Elena cắn chặt môi, cô ta hậm hực vài giây, rồi đột nhiên hét lên:
- Cô không hề xứng với Phelan một chút nào, tránh xa anh ấy ra đi!