Âu Dương Chấn Đông nghe cô nói, chớp mắt vài cái, rồi mới lên tiếng:
- Ba cũng biết việc con đi du lịch đã là chuyện của nhiều ngày trước, nhưng mà... không hiểu tại sao vết đỏ này không giảm đi như vậy. Thiên Thiên, có phải con đã có chút mạnh tay khi đánh Na Na hay không?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, ánh mắt như đang suy nghĩ về ký ức trước đó, khi cô ra tay đánh Âu Dương Na Na.
Ừm~~
3 cái tát.... mạnh không nhỉ?
Ahihi, cô không nhớ rõ lắm lực của mình lúc đó thế nào. Chuyện lâu quá rồi mà!
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, nhìn ba mình, đáp:
- Hình như.... đúng là con ra tay mạnh!
"...."
Căn phòng chợt im lặng sau câu trả lời bình thản của cô gái. Không ai nghĩ đến, cô ấy lại có thể thừa nhận không sợ hãi như thế!
Âu Dương Chấn Đông nhíu mày, hỏi:
- Thiên Thiên, vì sao con lại làm như vậy? Na Na rốt cuộc đã chọc giận gì con, mà con lại ra tay mạnh như thế?
Nghe câu hỏi của ông, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên bật cười, cô nhìn về phái 2 mẹ con trước mặt, lên tiếng:
- Vậy ra.... các người chưa nói cho ba tôi biết sự thật sao? Hay là nghĩ rằng.... một cuộc đối chấp 4 người thế này sẽ có lợi hơn?
Ai da, vốn tưởng chuyện đã được giải quyết êm đẹp rồi, không ngờ lại phải nói chuyện thế này, cô đã không muốn làm lớn rồi, vậy mà....