Âu Dương Thiên Thiên đứng hình tầm vài giây, cô nhìn người phụ nữ đang nằm lăn xả trên chiếc bàn gần đó, ánh mắt như không thể tin nổi.
Bà ta.... đang làm cái gì vậy chứ?
Nhấc chân bước gần tới, cô một tay xách người của Đường Gia Ân lên, lớn giọng:
- Đường Gia Ân, bà đang làm cái gì vậy hả?
Gương mặt người phụ nữ đang phê pha bởi thứ chất cồn tuyệt hảo đỏ ửng lên, ánh mắt lờ mờ,không rõ ràng, khi nhìn vào cô gái trước mặt mình, bà ta nở nụ cười say mê, lẩm bẩm:
- Con nhóc con, mày tới đây làm gì? Muốn lấy tiền của tao à? Nằm mơ đi! Haha.
- Tất cả đều là của tao hết. Tao sẽ không trả lại cho mày bất cứ thứ gì.
Âu Dương Thiên Thiên híp mắt, cô vứt thân thể của Đường Gia Ân xuống sàn, nhướn môi nói:
- Bà mới là người nên nằm mơ đi!
Dứt lời, cô quay đầu nhìn đống bột trên bàn, cúi người ngửi thử, sau đó dùng tay chấm vào 1 ít, rồi đưa lên đầu lưỡi cảm nhận.