Âm thanh này phát ra đã khiến người đàn ông kia rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên... cô gọi tên anh, gọi tên người em trai ruột thịt của mình. Nó... nghe sao mà thân thương quá.
Dù chỉ là một tiếng gọi nhẹ nhàng, không có âm sắc gì cả nhưng Adelric vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh, lồng ngực như muốn nổ tung ra. Anh đợi tiếng gọi này quá lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng có thể nghe được.
Câu nói này ngay lập tức khiến những xúc cảm trước đó của Adelric tan biến như bọt biển, anh ngơ ngác nhìn cô, dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Tại sao? Tại sao lại từ chối?
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, sâu trong đôi con ngươi là sự tĩnh lặng như tờ, không chút gợn sóng:
- Tôi không cần cậu, không cần Cadira, cũng không cần Rostchild, tôi không thuộc về nơi đó, và nơi đó... cũng không phải nhà của tôi. Hai mươi lăm năm rồi, chúng ta đã không ở cạnh nhau hai mươi lăm năm rồi, dù huyết thống trong người chúng ta giống nhau, dù tôi với cậu cùng là một thì khoảng cách giữa chúng ta vẫn chưa bao giờ được rút ngắn. Tôi đã từng có gia đình của riêng mình, nhưng sau khi nó tan vỡ, người thân còn lại duy nhất của tôi chính là Âu Dương Vô Thần. Tuy hiện tại tôi đã biết về sự hiện diện của cậu, nhưng tôi thực sự không muốn nhận cậu. Chúng ta đã từng sống xa cách nhau, không phải rất tốt sao? Cứ như thế mà sống tiếp, có gì là không được? Vì sao nhất định cứ phải về chung một nhà mới ổn?
- Adelric, tôi không cần sự bảo vệ của cậu, không cần sự an toàn của Rostchild, bởi vì bây giờ tôi đã có thể tự lo cho mình được rồi. Tôi cũng không cần quyền thừa kế, không cần thân phận hay quyền lực nào cả, nó đối với tôi vốn không quan trọng, cậu không cần, tôi cũng không cần, dù cậu có cần, tôi vẫn không cần, tôi không muốn liên quan đến Rostchild.
Từng lời Âu Dương Thiên Thiên phát ra, mỗi một từ đều hung hăng đâm vào lồng ngực hai người đàn ông ngồi đối diện. Cô nói rất nhiều, nhưng chung quy cũng chỉ có một ý nghĩa: Cô không cần bọn họ.
- Còn Âu Dương Vô Thần thì sao? Tôi biết anh ta đã hôn mê ba năm rồi. Chẳng lẽ chị không muốn anh ta tỉnh lại? - Adelric cố níu kéo tia hi vọng cuối cùng, tận lực trưng cầu sự chú ý của cô gái.