Lúc Kỳ Thần Diễn và Thời Tinh trở về nhà họ Lục, Lục Điềm vẫn chưa trở về.
Họ về phòng trước.
Thời Tinh suốt đường đi đều đang nghĩ về mấy câu nói kia của An Minh Dao.
Mấy câu nói rất đơn giản, nhưng cô lại nghe nửa hiểu nửa không.
Bởi vì cô không biết Bạc Vu Thần là ai?
An Minh Dao tại sao lại muốn gặp người này?
Mà Kỳ Thần Diễn lại đã từ sự liên quan của mấy câu nói này mà nhận ra được sự bất thường.
Mấy lời của An Minh Dao rõ ràng là nhằm vào Bạc Tấn Nhiên. Nếu đứa bé thật sự là con của Bạc Tấn Nhiên, thì bà ta sẽ không dùng giọng điệu thách thức kiểu ‘mày dám làm gì tao’, lại càng không đòi được gặp Bạc Vu Thần.
Dù sao, Bạc Vu Thần có lẽ sẽ không hài lòng với việc bà ta làm con dâu.
Nên lúc nghe thấy cái tên Bạc Vu Thần từ trong miệng An Minh Dao nói ra, ý nghĩ đáng sợ đó đã nảy ra trong đầu anh rồi.
Nhưng đối mặt với sự nghi hoặc và ánh mắt mờ mịt của Thời Tinh, anh lại không biết nên nói thế nào.
Kỳ Thần Diễn biết, cô thông minh như vậy, nếu anh nói cho cô biết, cô chắc chắn có thể đoán được vài phần.
Nhưng không thể lừa cô.
Anh và Tinh Tinh, vĩnh viễn không thể giống như ba mẹ anh.
Dù cho anh cảm thấy, không nói cho cô biết sẽ tốt hơn cho cô.
Nên anh do dự một lát, cuối cùng vẫn khẽ thở dài: “Bạc Vu Thần, là ba của chú hai Bạc.”
Thời Tinh sững sờ.
Khoảnh khắc đó dường như cũng đã nghĩ đến điều gì đó, ánh sáng trong đáy mắt từng chút một trở nên hoảng loạn.
“Vậy, vậy em là con của ai?”
Cô hỏi anh.
Kỳ Thần Diễn ôm cô vào lòng, để cô ngồi đối mặt trên đùi mình, hai người ôm nhau tựa vào ghế sô pha.
Anh khẽ vuốt ve tóc cô, giọng nói trầm ấm: “Bất kể Tinh Tinh là con của ai cũng không quan trọng không phải sao?”
Anh cong môi, mang theo vẻ trêu chọc thoải mái: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao, Tinh Tinh cứ làm bảo bối của anh, không cần phải quan tâm đến ai cả.”
“Nhưng mà…”
Ánh mắt Thời Tinh lóe lên, có chút rối rắm: “Nếu em là… vậy, A Diễn có thể gọi em là dì rồi.”
“?”
Bối phận này quả thực là…
Kỳ Thần Diễn cạn lời hai giây, cuối cùng nói: “Nhà họ Lục và nhà họ Bạc lại không có quan hệ huyết thống, bối phận không tính là gì, chúng ta chỉ tính theo tuổi tác.”
Anh véo cằm cô: “Nên, em đừng có nghĩ lung tung mà chiếm tiện nghi của anh.”
Thời Tinh “Ồ” một tiếng.
Ôm lấy eo anh từ từ nằm úp sấp trên người anh, cằm tựa vào vai anh.
Anh thuận theo động tác của cô ngả người ra sau, cả người hoàn toàn tựa vào ghế sô pha, hai người cứ thế ôm nhau cuộn mình trong ghế sô pha.
Áp sát vào nhau.
Giọng Thời Tinh có hơi nghèn nghẹt: “Vậy, em vẫn là không có mẹ, cũng không có ba rồi…”
“Tinh Tinh…”
Lòng bàn tay Kỳ Thần Diễn đặt lên gáy cô, định dỗ dành cô.
Giọng cô rất nhẹ nhàng gọi anh: “daddy~”
Khoảnh khắc đó, giọng cô nũng nịu vô cùng, nói với anh: “Sau này anh phải thương em.”
Kỳ Thần Diễn nhất thời có chút nóng nảy.
Trước đây muốn để cô gọi anh như vậy, đều phải ép buộc, bây giờ thì tốt rồi, chủ động như vậy, ngoan ngoãn như vậy, anh có chút chịu không nổi.
“Anh lúc nào không thương em?”
Anh khẽ hắng giọng, vòng tay siết chặt lấy cơ thể mềm mại của cô, giọng khàn khàn quyến rũ vang bên tai: ‘Bb chưa hài lòng sao? Vậy để anh thương bb ngay bây giờ, được không?”
Ngừng lại, anh hôn lên vành tai cô, khẽ hỏi cô: “bb, có muốn không?”
Lông mi Thời Tinh khẽ run, “Dạ muốn.”
Cô từ trên vai anh ngẩng đầu lên, nâng mặt anh, chủ động hôn lên môi anh, phần thịt môi mềm mại cùng môi anh cọ xát, mềm mại dính người, “Muốn~”
Kỳ Thần Diễn hoàn toàn không nhịn được nữa, lòng bàn tay anh ấn gáy cô, hôn lại cô.
Cho đến ba giờ sáng, Thời Tinh cuối cùng cũng khóc lóc nói không được nữa, anh mới tha cho cô, nhét cô vào trong chăn, ôm cô dỗ dành cô ngủ.
Sau đó động tác cực nhẹ đứng dậy, thay quần áo ra ngoài.
Cửa vừa đóng, Thời Tinh mở mắt ra, bĩu môi ôm chăn quay người lại.
Lại giấu cô lén lút ra ngoài.
Chắc là đi gặp Lục Điềm rồi.
Thời Tinh lại một lần nữa nhắm mắt lại, chỉ còn lại một mình cô, xung quanh yên tĩnh, những lời nói kia của người phụ nữ đó cứ quanh quẩn bên tai.
Bởi vì cô là con gái, nên đã muốn g.i.ế.c cô sao?
Vậy tại sao lại để cô sống sót?
Ai đã đưa cô đến Kinh đô, đến nhà họ Thời?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô lung tung nghĩ ngợi, bên kia Kỳ Thần Diễn ra ngoài, quả thực là đi gặp Lục Điềm.
Nửa đêm rồi, Lục Điềm vẫn còn ở trong nhà kính, tựa vào cây đàn piano ngẩn người, trước mặt đặt một chai rượu vang đỏ, đã vơi đi một nửa.
Kỳ Thần Diễn cau mày đi qua: “Muộn như vậy rồi không ngủ, ở đây uống rượu gì chứ?”
“Chút rượu này còn không làm mẹ con say được đâu.”
Lục Điềm chống cằm nhìn anh, mang theo nụ cười: “Ngược lại là con, tuy còn trẻ cũng phải chú ý đến sức khỏe, đặc biệt là Tiểu Tinh Tinh, tuổi còn nhỏ, con đừng làm hỏng sức khỏe của người ta.”
Kỳ Thần Diễn lúng túng ho một tiếng, khẽ tựa vào thân đàn: “Cần mẹ nói à.”
Ngừng lại, anh lại mở miệng: “Thực ra con có chuyện muốn hỏi mẹ.”
Lục Điềm lười biếng “ừm” một tiếng: “Nói đi.”
“Ba của Tinh Tinh, rốt cuộc là ai?”
Kỳ Thần Diễn rất trực tiếp, Lục Điềm cúi đầu xuống, cười một tiếng: “Không phải con đã đoán ra rồi sao, dù sao con trai mẹ cũng thông minh giống mẹ.”
Quả nhiên.
Mày Kỳ Thần Diễn siết lại, “Vậy Bạc Vân Yến thì sao?”
Lục Điềm: “Nó và Tiểu Tinh Tinh, là anh em song sinh.”
Ánh mắt Kỳ Thần Diễn lóe lên, lại có một khoảnh khắc, thở phào nhẹ nhõm.
May mà.
Ít nhất đối với Kỳ Tinh Tinh mà nói, anh trai là thật.
Cũng không uổng công ban ngày cô một tiếng anh trai, hai tiếng anh trai, gọi thân thiết như vậy.
Lục Điềm biết anh đang tò mò những gì, cũng không giấu anh, kể lại đơn giản những lời Bạc Tấn Nhiên đã nói một lần.
Mà là con trai của bà, thông minh giống bà, Kỳ Thần Diễn rõ ràng cũng đã nghĩ đến vấn đề giống như bà: “Tại sao ông ta lại cho người mang An Minh Dao qua đây dạy dỗ?”
Lông mi Lục Điềm liền run rẩy, sau đó cong môi về phía anh, nụ cười rạng rỡ: “Con đoán xem?”
Kỳ Thần Diễn sững sờ.
Vì mẹ!
Vậy nếu nói, Bạc Vân Yến và Kỳ Tinh Tinh đều là con của Bạc Vu Thần, Bạc Tấn Nhiên chẳng phải là…
Khoảnh khắc đó, Kỳ Thần Diễn đột nhiên không biết nên nói gì.
Anh im lặng một lát, “Mẹ nghĩ thế nào?”
“Mẹ có thể nghĩ thế nào?”
Lục Điềm cười cười, vẫn rất lười biếng.
“Thôi bỏ đi, chuyện của các người, mẹ cũng không nói được gì.”
Kỳ Thần Diễn đứng thẳng người dậy, cúi đầu nhìn bà, ánh mắt dịu dàng: “Nhưng mà, dù sao bất kể các người quyết định thế nào, cũng không cần phải lo cho con và Tinh Tinh, cứ làm theo những gì các người muốn là được rồi.”
Anh nói: “Dù sao, không có bất kỳ chuyện gì có thể chia rẽ con và Tinh Tinh được. Cùng lắm thì, chúng ta phân gia mỗi người sống cuộc sống của mình.”
“?”
Lục Điềm cạn lời: “Con nghĩ cũng xa quá nhỉ.”
Bà đứng dậy xoa xoa cái cổ mỏi: “Bạc Tấn Nhiên đã nói rồi, đối với ông ta mà nói Vân Yến và Tinh Tinh chính là con của ông ta, ông ta chính là ba của chúng. Nên, bảo Tiểu Tinh Tinh đừng nghĩ nhiều quá, rất nhiều lúc, sự thật thực ra có thể đặt sau tình cảm, chỉ cần con bé bằng lòng, Bạc Tấn Nhiên chính là ba của nó, Bạc Vân Yến chính là anh trai của nó.”
Kỳ Thần Diễn cau mày, từ từ gật đầu, “Con sẽ nói với cô ấy.”
“Ừm, mẹ mệt rồi, về nghỉ đây. Con cũng sớm quay về với nó đi, kẻo nó sợ hãi. Dù sao hôm nay gặp người phụ nữ kia, chắc chắn đã bị dọa không ít rồi..”
Lục Điềm nói rồi, nghiêng đầu, rời khỏi nhà kính.
Kỳ Thần Diễn nhìn nửa chai rượu vang đỏ còn lại trên cây đàn piano.
Khẽ thở dài.
Gần như là lúc Kỳ Thần Diễn và Lục Điềm nói chuyện, cũng là ba giờ sáng, tại Đế đô nước Z, căn hộ của Lục Ly.
Anh ta vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, trong tay nghịch một chiếc bật lửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đứng trước mặt anh ta.
Vẻ mặt người phụ nữ hoảng loạn, bất an, như một con hươu bị kinh động, đôi mắt tràn đầy kinh hãi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Không biết anh ta là ai, cũng không biết anh ta đưa mình đến đây để làm gì?
Lục Ly nhìn cô ta rất lâu, lúc cô ta sắp bị ánh mắt đó của anh ta dọa đến không đứng vững được nữa, cuối cùng từ từ mở miệng: “Cô, chính là An Nhiên?”
Nỗi kinh sợ trong mắt An Nhiên càng thêm sâu, giọng run rẩy: ‘Tôi… tôi là …”
Lục Ly chau mày, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô ta, “Cô qua đây.”
Giọng điệu tùy ý, lại khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Cơ thể An Nhiên run rẩy, không dám cử động: “Anh, anh đừng có làm bậy với tôi!”
Cô cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Ba tôi là An Minh Dật, anh mà dám động vào tôi, ông ấy sẽ không tha cho anh đâu!”
“An Minh Dật?”
Lục Ly cười cười, giọng điệu lười biếng không chút để tâm: “Nhưng đây là nước Z, có biết ở nước Z ai làm chủ không?”
“Anh…”
An Nhiên còn định nói gì đó, giọng Lục Ly lạnh đi, “Tôi nói lại lần nữa, qua đây.”
An Nhiên lập tức run lên.
Cuối cùng lại vẫn cắn chặt môi, từng bước một đi về phía Lục Ly.
Cô ta đứng cách anh ta ba bước thì dừng lại, anh ta khẽ ngước mí mắt lên nhìn kỹ cô ta, đột nhiên cong môi vỗ vỗ lên đùi mình, giọng nói dịu đi: “Lại đây, ngồi xuống.”
An Nhiên kinh ngạc, mở to mắt.