Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây!

Chương 137: Cô ta là người phụ nữ của tôi



 

Ăn trưa xong, Thời Tinh cùng Bạc Tấn Nhiên và mọi người trở về nơi ở. Trước đó dù sao cũng đã ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, cũng khá mệt, mọi người đều tự về phòng nghỉ ngơi.

 

Thế nhưng Thời Tinh ở trên giường lăn lộn rất nhiều vòng, thế nào cũng không ngủ được.

 

Không có Kỳ Thần Diễn ôm cô, cô luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

 

Cô phiền não ôm chăn ngồi dậy, gọi điện thoại cho Tống Lam, nói về chuyện muốn nhận vai, bảo cô ấy xem có kịch bản hay nào gần đây quay ở Đế đô không.

 

"Đế đô à?"

 

Tống Lam khó xử: "Nếu chỉ có thể trong phạm vi Đế đô, vậy thì chỉ có thể là đề tài đô thị thôi?"

 

Ở độ tuổi hiện tại của Thời Tinh, phim đô thị phù hợp với cô quá ít, nếu là vai phụ Tống Lam cũng cảm thấy không hợp lắm.

 

Thời Tinh lại không cảm thấy có vấn đề gì: "Vai phụ cũng tốt mà, vừa hay có thể học hỏi thêm từ các tiền bối khác, chỉ cần nhân vật tốt là được rồi."

 

Tống Lam suy nghĩ một chút: "Vậy được thôi, dù sao thì tớ đoán thái tử gia chắc chắn không cho cậu nhận cảnh thân mật, vậy thì lựa chọn lại càng tốt hơn, vai phụ quả thực là lựa chọn tốt nhất hiện tại."

 

"Cậu đợi chút, tớ xem xem, nếu có kịch bản và đoàn phim tốt tớ sẽ gửi cho cậu."

 

Tống Lam nói xong, nghĩ đến điều gì đó đột nhiên lại hỏi, "Tinh Tinh à, cậu có từng nghĩ đến việc ký hợp đồng với công ty không, bây giờ có rất nhiều người liên lạc với tớ, muốn ký hợp đồng với cậu, cậu suy nghĩ thế nào?"

 

Bởi vì Thời Tinh trước đây cũng không được xem là chính thức bước vào giới giải trí, chỉ là nhà họ Thời đầu tư cho Thời Nguyệt, cô chỉ là đi theo mà thôi, cho nên cô thực ra vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào, vẫn luôn là hoạt động độc lập.

 

Bên cạnh cũng chỉ có Tống Lam, bạn học đại học kiêm bạn thân kiêm người được gọi là quản lý của cô.

 

Bây giờ Tống Lam hỏi như vậy, Thời Tinh cũng cảm thấy vấn đề này cần phải suy nghĩ kỹ càng, đợi mọi chuyện lắng xuống, sau này những bộ phim cô muốn nhận các thứ đều nhiều hơn, cũng cần có một ekip.

 

"Ừm, ký hợp đồng với công ty quá không tự do, tớ sau này dù có đóng phim cũng khác với các diễn viên khác, sẽ không nhận phim liên tục, cho nên tớ nghĩ, chúng ta tự mình thành lập ekip đi, mở studio của riêng mình."

 

"Như vậy cũng tốt."

 

Tống Lam cũng đồng tình với suy nghĩ của cô, Thời Tinh và các nghệ sĩ khác không giống nhau, cô cần không gian tự do nhiều hơn.

 

Thời Tinh liền nói: "Vậy đi, chúng ta chuẩn bị trước, trước tiên xem địa chỉ studio và tuyển dụng các thứ, có cần gì cậu cứ gọi điện cho tớ, vốn liếng các thứ cậu không cần lo."

 

"Được thôi."

 

Tống Lam khoảng thời gian này thực ra đã sắp nhàn đến phát điên rồi, Thời Tinh vừa nói vậy, cô ấy lập tức có động lực, phấn khích nói: "Tớ đi làm ngay."

 

Lại nói chi tiết về chuyện mở studio, hai người mới cúp máy.

 

Thời Tinh ngẩn người một lúc, thật sự không ngủ được lại nhàm chán, vẫn là thay quần áo mới ra ngoài, chuẩn bị đi dạo một vòng.

 

Nhà họ Lục lớn như vậy, cô còn chưa đi dạo bao giờ, cảm giác còn thú vị hơn đi dạo công viên.

 

Vệ sĩ mà Lục Điềm chỉ định cho cô theo sau không xa không gần, cũng không làm phiền, chỉ lúc cô không biết đi đâu thì chỉ đường cho cô.

 

Thời Tinh vừa đi dạo vừa cảm thán, mà nói, nhà họ Lục này quả thực còn lớn hơn cả công viên.

 

Trong vườn hoa lớn còn có hồ nhân tạo, cầu nhỏ đình đá, trong hồ có mấy con thiên nga đang bơi lội.

 

Nhưng có đẹp đến mấy, một mình cô cũng cảm thấy rất vô vị.

 

Thời Tinh đi mệt rồi, liền ngồi xổm bên hồ, nhàm chán vẫy tay với mấy con thiên nga, "Lại đây, cho bọn mày ăn bánh quy."

 

Thiên nga không để ý đến cô, ngược lại có một giọng nói đàn ông lạnh lùng truyền đến, "Ai cho cô ra ngoài?"

 

Thời Tinh sững người, nhà họ Lục không được tùy tiện đi dạo sao?

 

Cô nghi hoặc quay đầu, đối diện với một khuôn mặt, trông rất xa lạ mà lại khá quen thuộc.

 

Xa lạ là vì cô quả thực chưa từng gặp, quen thuộc là vì, người đàn ông này và Lục Ly có lẽ có vài phần giống nhau?

 

Người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây đen, dáng người thẳng tắp, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, có lẽ vì tuổi tác lớn hơn Lục Ly và Kỳ Thần Diễn vài tuổi, trông cũng càng thêm trầm ổn và nội liễm.

 

Dung mạo lạnh lùng, đôi mắt phượng cũng lạnh lẽo.

 

Trong đầu Thời Tinh lập tức hiện ra một cái tên.

 

Lục Từ!

 

Người anh cùng cha khác mẹ của Lục Ly, có lẽ cũng sẽ là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Lục.

 

Thời Tinh vội đứng dậy, có chút rối rắm: "Xin lỗi, tôi không biết nhà họ Lục không được tùy tiện đi lại?"

 

Vệ sĩ đang theo sau cô không xa thấy vậy cũng vội tiến lên, gọi một tiếng "Từ thiếu", giải thích: "Gia chủ đã nói, thiếu phu nhân có thể tùy tiện đi dạo."

 

Lúc Thời Tinh đứng dậy nhìn qua, Lục Từ cũng hơi ngạc nhiên, lúc này nghe vệ sĩ gọi cô là thiếu phu nhân , đã đoán ra được thân phận của cô.

 

Vợ của Kỳ tiểu tam.

 

Lục Từ trầm giọng: "Xin lỗi, là tôi nhận nhầm người."

 

"Nhận nhầm người?"

 

Thời Tinh nghi hoặc, đang định nói thêm, Lục Từ đã gật đầu với cô, nói một câu "Cô cứ tự nhiên", sau đó xoay người rời đi.

 

"?"

 

Thời Tinh nhìn bóng lưng của anh ta im lặng một lát, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kỳ Thần Diễn: 「Nhìn thấy anh họ Từ của anh rồi, anh ấy lạnh lùng quá.」

 

Kỳ Thần Diễn trả lời rất nhanh: 「Đừng bị vẻ ngoài của anh ta dọa sợ, anh ta chẳng qua chỉ là kiểu ngoài lạnh trong nóng thôi.」

 

Sau đó lại gửi đến một tin nữa: 「Hai người nói chuyện rồi à, nói gì thế?」

 

Anh ấy nói...

 

Thời Tinh vừa gõ hai chữ, đã nhíu chặt mày.

 

Cảm thấy không ổn.

 

Ai cho cô ra ngoài?

 

Nhận nhầm người.

 

Nhận nhầm ai?

 

Khoảnh khắc đó, Thời Tinh bỗng dưng bất an, có một suy nghĩ không tốt nảy ra.

 

Nghĩ đến một người suýt chút nữa đã bị cô quên mất.

 

Cô vội hỏi Kỳ Thần Diễn: 「Anh Lục Ly đã đưa An Nhiên đến nhà họ Lục chưa?」

 

Trước đó vì sợ An Nhiên gây chuyện, cho nên tạm thời cho người trông chừng An Nhiên, mấy ngày nay quả thực đã sắp quên mất.

 

Kỳ Thần Diễn: 「Ừm, sợ An Nhiên ở chỗ cậu ta phát sinh ra chuyện gì đó,nên anh đã bảo cậu ta đưa An Nhiên đến nhà họ Lục rồi.」

 

Tim Thời Tinh hẫng một nhịp.

 

Xong rồi, An Nhiên ở chỗ Lục Ly không phát sinh ra chuyện gì, không lẽ lại phát sinh ở chỗ Lục Từ này chứ?

 

Kỳ Thần Diễn: 「Sao vậy?」

 

Thời Tinh: 「Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến cô ta thôi.」

 

Chuyện còn chưa chắc chắn, Thời Tinh cũng không muốn lấy ra làm anh phiền lòng, dù sao thì anh bây giờ rất bận.

 

Cho nên Thời Tinh đơn giản nói với anh vài câu, sau đó tự mình gọi điện thoại cho Lục Ly.

 

Lục Ly vẫn là vẻ cà lơ phất phơ, "Em gái, mới xa nhau mấy tiếng đã gọi điện cho anh rồi, em không sợ Kỳ tiểu tam ghen à."

 

Thời Tinh không có tâm trí nghe anh ta nói bậy, cô hỏi: "Anh Lục Ly, anh bây giờ có ở nhà họ Lục không?"

 

"Không có, làm gì?"

 

Lục Ly bình thường gần như không ở nhà họ Lục, về đến Đế đô cũng rất ít khi về, Thời Tinh rối rắm: "Hay là, anh về đi, đưa em đi gặp An Nhiên?"

 

Thời Tinh không nói, Lục Ly cũng sắp quên mất người đó rồi, "Gặp cô ta làm gì?"

 

"Anh về trước đi đã, gặp cô ta là biết ngay."

 

Chưa chắc chắn, cô cũng không dám nói bậy.

 

Lục Ly im lặng một lúc, bất lực: "Thôi được thôi được, phụ nữ các người thật phiền phức."

 

Anh ta cúp máy, Thời Tinh bĩu môi.

 

Chê phụ nữ phiền phức, còn muốn yêu đương, ai thèm yêu anh chứ!

 

Lục Ly trở về cũng khá nhanh, hơn một tiếng đã đến, vừa nhìn thấy Thời Tinh liền phàn nàn: "Làm gì mà muốn đi gặp người phụ nữ đó chứ, Kỳ tiểu tam đã nói rồi, bảo em đừng hồ đồ."

 

"Em không có hồ đồ."

 

Thời Tinh bất mãn, bây giờ cũng lười giải thích, chỉ hỏi anh ta: "Các anh nhốt cô ta ở đâu?"

 

Lục Ly thở dài, "Ở chỗ anh trai anh, dù sao thì mấy ngày nay chúng ta đều ở ngoài, chỉ có anh trai anh ở nhà, để ở chỗ anh trai anh có thể cho nhiều người trông chừng cô ta hơn."

 

Thời Tinh: "..."

 

Nói vậy, có khả năng là cô đã nghĩ nhiều rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Có lẽ Lục Từ là vì giúp họ trông chừng An Nhiên, nhìn thấy cô tưởng là An Nhiên, mới hỏi như vậy?

 

Nhưng, cô vẫn kéo Lục Ly, "Đi xem cô ta trước đã, bây giờ chúng ta về rồi, không cần để An Nhiên ở chỗ anh trai anh nữa, đưa cô ta qua đây trước đi."

 

Hơn nữa An Minh Dật đã c.h.ế.t rồi, cứ nhốt An Nhiên như vậy mãi cũng không phải là cách.

 

Phải để cô ta rời đi.

 

Đến lúc đó cô và Kỳ Thần Diễn sẽ bàn bạc, xem rốt cuộc tiếp theo phải làm thế nào.

 

Dù sao thì, An Nhiên, cô sẽ không tha.

 

Nhưng cô cũng không thể không có lý do mà g.i.ế.c người ta được, cách tốt nhất vẫn là đợi An Nhiên ra chiêu. Thời Tinh rất rõ ràng, chỉ cần để An Nhiên rời đi, cô ta nhất định sẽ không an phận.

 

Lục Ly không làm gì được cô, đành dẫn cô đến nơi ở của Lục Từ.

 

Không ngờ là, giữa ban ngày ban mặt, vệ sĩ riêng của Lục Từ đều ở nhà, nhìn thấy Lục Ly và Thời Tinh, đặc biệt là lúc nhìn thấy Thời Tinh, những vệ sĩ đó đều lộ ra ánh mắt kỳ quặc, nhìn đến mức Thời Tinh vô cùng không tự nhiên.

 

Cô kéo tay áo Lục Ly, khẽ nói: "Hỏi họ xem An Nhiên ở đâu?"

 

Lục Ly lại nhíu mày, hỏi những vệ sĩ đó: "Anh trai tôi đâu, ban ngày ban mặt anh ấy không ở công ty, ở nhà làm gì?"

 

Không hiểu vì sao, vừa liên hệ đến chuyện Thời Tinh đột nhiên muốn tìm An Nhiên, anh ta cũng bất giác thấy bất an

Vệ sĩ nói: "Ly thiếu gia, sếp hôm nay nghỉ."

 

Lục Ly càng nghi hoặc hơn: "Anh ấy không phải là người cuồng công việc sao, hôm nay là thứ tư, anh ấy nghỉ cái gì?"

 

Anh ta vừa nói vừa đi vào trong: "Tôi đi tìm anh ấy."

 

Vệ sĩ thấy vậy vội giơ tay ngăn cản: "Ly thiếu gia, bây giờ sếp không tiện!"

 

Tim Lục Ly chùng xuống, ban ngày ban mặt mà không tiện?

 

Anh ta nghiến răng, một chân đá vào người đang cản mình, "Cút ra!"

 

Thời Tinh thấy vậy vội ra hiệu cho những vệ sĩ đang theo sau mình, bảo họ đến giúp Lục Ly.

 

Vệ sĩ đều là người Lục Điềm giao cho Thời Tinh, tự nhiên nghe lời Thời Tinh, cũng không do dự, tiến lên giúp Lục Ly cản người.

 

Thời Tinh và Lục Ly nhân lúc hỗn loạn chui vào.

 

Lục Ly biết nơi ở của Lục Từ, vào phòng khách liền nhấn thang máy lên tầng hai, đợi có vệ sĩ đuổi vào, hai người họ đã lên thang máy rồi.

 

Vệ sĩ chỉ có thể từ cầu thang bộ chạy lên đuổi theo họ.

 

Thang máy mở, Lục Ly kéo Thời Tinh đi về hướng phòng của Lục Từ, phòng ngủ của Lục Từ ở cuối tầng hai, thế nhưng không đợi họ đến được phòng ngủ của Lục Từ, vừa ra khỏi thang máy, ở một căn phòng không xa bên cạnh thang máy, đột nhiên truyền đến giọng nói vô cùng mờ ám của nam và nữ.

 

Cửa phòng không đóng chặt, hé một khe hở, đây là phòng làm việc của Lục Từ!

 

Trái tim của Lục Ly hoàn toàn chìm xuống.

 

Thời Tinh cũng nhíu chặt mày.

 

Xong rồi.

 

Lục Ly hít một hơi thật sâu, cũng không biết là đang an ủi mình hay là an ủi Thời Tinh: "Không sao, có lẽ anh tôi đang xem phim con heo!"

 

Thời Tinh: "..."

 

Nghe giọng điệu của anh, chính anh có tin không?

 

Và anh ta vừa mở miệng, âm thanh trong phòng làm việc đã dừng lại.

 

Vệ sĩ cũng vào lúc này đuổi lên, thấy vậy cũng không dám lớn tiếng, chỉ ghìm giọng: "Ly thiếu gia, ngài đừng làm khó chúng tôi, xuống dưới trước đi ạ."

 

Lục Ly lạnh lùng liếc nhìn họ một cái, đột nhiên cười lạnh: "Xuống dưới làm gì, tôi là muốn xem, anh trai tôi đang làm chuyện không trong sáng gì!"

 

Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng làm việc đang hé mở, "Anh, em đếm ba tiếng, nếu anh không từ phòng làm việc ra đây, em sẽ vào."

 

Nói xong, nghiến răng nghiến lợi đếm: "Một!"

 

Dừng lại vài giây, lại đếm: "Hai!"

 

Răng nghiến càng chặt hơn.

 

Thời Tinh c.ắ.n môi, rất phiền.

 

Nếu là An Nhiên thì...

 

"Ba!"

 

Lục Ly hận thù nói xong, nhấc chân đá cửa, cũng vào khoảnh khắc đó, cửa được người ta kéo ra.

 

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng: "Gây sự gì đó?"

 

Người đàn ông mà Thời Tinh đã gặp ở bên hồ nhân tạo trước đó xuất hiện trước cửa.

 

Và lúc này, anh ta chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo choàng ngủ màu đen, chỗ n.g.ự.c áo hé mở, vết cào của móng tay đỏ ửng rõ ràng.

 

Đồng tử Thời Tinh khẽ co lại.

 

Thuận theo lúc anh ta mở cửa, cô nhìn vào trong phòng làm việc, vị trí cô đứng vừa hay chéo với vị trí bàn làm việc trong phòng.

 

Rõ ràng nhìn thấy trên bàn làm việc đang có một người phụ nữ ngồi, đang chậm rãi kéo lại dây áo của chiếc váy hai dây, nghiêng đầu nhìn về phía bên này.

 

Thật sự là An Nhiên.

 

Khoảnh khắc đó, tim của Thời Tinh, "thịch" một tiếng, rơi xuống đáy vực.

 

Và An Nhiên đối diện với ánh mắt của Thời Tinh, khẽ nhướng mày, đắc ý nhếch khóe môi.

 

"Tôi gây sự?"

 

Lục Ly tự nhiên cũng nhìn thấy An Nhiên, khoảnh khắc đó gần như suy sụp, anh ta hận thù nói: "Lục Từ, anh có biết anh đang làm gì không, anh đói đến mức này rồi à?"

 

Sắc mặt vốn đã lạnh lùng của Lục Từ càng thêm lạnh lẽo, "Lục Ly, chú ý chừng mực lời nói của cậu!"

 

"Chừng mực cái rắm!"

 

Lục Ly hai bước túm lấy áo choàng ngủ của anh ta, "Anh con mẹ nó có chừng mực, anh con mẹ nó có chừng mực mà người phụ nữ nào cũng lên?"

 

Lục Từ liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ vội tiến lên kéo Lục Ly ra.

 

Lục Từ sửa lại áo choàng ngủ của mình, dời ánh mắt khỏi mặt Lục Ly, nhìn về phía Thời Tinh, dừng lại một chút, "Cô là vợ của Kỳ tiểu tam?"

 

Thời Tinh nhíu mày gật đầu: "Tôi tên là Thời Tinh."

 

"Ừm."

 

Anh ta thu lại ánh mắt xoay người: "Đưa Ly thiếu và cô Thời xuống dưới lầu ngồi một lát, tôi xuống ngay."

 

Nói xong, cửa phòng làm việc lại một lần nữa đóng lại.

 

Lục Ly dùng sức giãy ra khỏi hai vệ sĩ đang giữ mình, phẫn uất một chân đá vào cửa.

 

Thời Tinh giữ anh ta lại: "Xuống dưới lầu đợi đi."

 

Sắc mặt Lục Ly khó coi đến cực điểm, nhưng vẫn sa sầm mặt cùng cô xuống lầu, lúc xoay người còn đá một chân vào vệ sĩ vừa kéo mình lúc nãy: "Kéo tôi hăng lắm nhỉ,anh ta làm chuyện như vậy các người con mẹ nó không biết kéo lại à, dù chỉ nói với tôi một tiếng cũng được, toàn một lũ ngu!"

 

Vệ sĩ: "..."

 

Không phải, chuyện này, họ có dám kéo không?

 

Đến phòng khách dưới lầu, Thời Tinh và Lục Ly ngồi trên ghế sofa, phiền não nhìn nhau.

 

Lục Ly bây giờ thật sự hối hận không thôi, lúc đầu sao lại đầu óc co giật đưa người phụ nữ đó đến Đế đô chứ?

 

Bây giờ để cô ta bám lấy Lục Từ rồi, phải làm sao đây?

 

Lục Từ lại xuống rất nhanh, mười mấy phút sau đã mặc đồ chỉnh tề xuống lầu.

 

Lục Ly lúc này lại đè nén được sự bốc đồng lúc nãy, ngước mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào anh ta.

 

Lục Từ làm như không thấy, sắc mặt điềm nhiên ngồi xuống ghế sofa đối diện họ, hai chân bắt chéo, "Đến tìm tôi, có chuyện gì?"

 

Lúc anh ta nói, lại nhìn Thời Tinh.

 

Thời Tinh cúi mắt xuống, sau đó ngước mắt nhìn anh ta, nghiêm túc nói: "Tôi không phải đến tìm anh, tôi đến tìm An Nhiên."

 

Lục Từ khẽ cong môi, "Tìm cô ta làm gì?"

 

Ánh mắt Thời Tinh trầm xuống, "Tôi muốn đưa cô ta đi."

 

Lục Từ cười: "Cô Thời là người gì của cô ta, có quan hệ gì với cô ta, dùng lý do gì để đưa cô ta đi?"

 

Thời Tinh nhíu mày, còn chưa kịp nói, Lục Ly đã cười lạnh: "Cô ta là người phụ nữ của tôi, tôi ngủ với cô ta trước anh, anh nói xem chúng tôi dùng lý do gì để đưa cô ta đi?"

 

Ý cười trên mặt Lục Từ liền trầm xuống, nhìn về phía Lục Ly: "Cậu đã ngủ với cô ta?"

 

"Ngủ rồi chứ, ngủ không chỉ một lần, anh không biết sao?"

 

Lục Ly nói giọng điệu âm dương quái khí, cười một tiếng: "Anh con mẹ nó ngủ với người phụ nữ của em trai mình, anh không phải là người, là cầm thú!"