Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ

Chương 20



 

20.

 

Ta không công khai đàn áp mà là để bọn họ năm năm thay đổi vị trí một lần.

Những tướng lĩnh xuất thân từ các thế gia này, không phải kẻ vô dụng, ngược lại không ít người vừa dũng cảm lại có mưu lược.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đối với những nhân tài như thế, ta tất nhiên phải trọng dụng.

Nhưng ta vẫn lặng lẽ đề bạt một thế lực khác để chế ngự đối phương.

Tiếp đó, ta ban hành không ít quân lệnh mới, trong đó điều đầu tiên là: "Không được quấy rối dân, không tranh lợi với dân, không lấy của dân một sợi chỉ, một cây kim."

Sau đó, ta thường xuyên đến doanh trại quân đội, tổ chức duyệt binh, nâng cao năng lực chiến đấu và tinh thần đoàn kết của binh sĩ, củng cố vững chắc quyền lực hoàng gia.

Sau đó nữa, ta lại đưa ra hàng loạt chính sách phúc lợi cho quân đội, đồng thời chấn chỉnh kỷ luật quân ngũ, quét sạch phong khí tham ô và bất chính trong quân đội.

Một nhóm người bị hạ bệ, một lớp tướng lĩnh trẻ mới lại từ từ trỗi dậy, thay thế thế lực cũ kỹ.

Dưới một loạt biện pháp như vậy, các võ tướng cũng không còn cơ hội nắm binh quyền làm càn, càng không thể hình thành bè phái.

Lòng trung thành của võ tướng đối với ta cũng được nâng cao rõ rệt.

Chỉ có điều... hơi tốn tiền.

Nhưng để nâng cao năng lực chiến đấu của binh sĩ, và để họ trung thành với ta, số tiền đó ta thấy xứng đáng.

Ta không muốn giống như Ung Chính, phải nhẫn nhục chịu đựng trước Nghiêm Canh Diêu – kẻ nắm binh quyền tự tung tự tác.



Sự trung thành của võ tướng khiến ta cảm thấy an tâm.

Đối mặt với đám đại thần suốt ngày thích dạy dỗ ta, ta cũng đủ tự tin để mắng ngược lại.

Tất nhiên, với những nhân tài thật sự trong việc trị quốc, ta vẫn rất khách khí.

Không chỉ trao quyền, cấp tiền, đôi khi còn móc cả tiền để dành chôn mình ra cho họ.

Thậm chí còn phải nhẫn nhịn cái tính nóng nảy của họ.

Ta – một ông chủ như vậy – cũng khá rộng lượng, chỉ cần không vượt quá giới hạn và vô lễ một cách nghiêm trọng, cho dù nước bọt văng đầy mặt ta khi họ nói, ta cũng chẳng thèm để bụng.

Tất nhiên, ta cũng không hề nhẹ tay trong việc “bóc lột” đám quan viên ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dù sao thì người tài thì làm nhiều hơn – mà đãi ngộ ta cũng đâu có thiếu!

Tuy không ưa nổi đám quan thích dạy đời, nói nhiều mà chẳng làm được gì, nhưng nhờ có họ mà ta lại có được hình tượng "vị vua phân biệt đúng sai, khoan dung nhân từ."

Làm hoàng đế vài năm, ta cảm thấy khá ổn.

Tuy đôi lúc vẫn bị quan mắng, nhưng bọn họ cũng rất biết điều, không dám thực sự làm ta mất mặt.

Hữu Đô Ngự Sử Trương Trọng Cảnh – lão già này đúng là gai mắt, suốt ngày dẫn theo đám học trò học trò cháu chắt đi khắp nơi tố cáo các thế gia đại tộc.

Lúc nóng đầu lên, đến cả hoàng tử cũng dám tố cáo.

Nếu ta mở miệng bênh vực một câu, cũng bị chỉ vào mặt mà mắng: “Con không dạy, lỗi tại cha!”

Thôi, xem như vì bầu không khí trong kinh thành đang dần tốt lên, ta rộng lượng không chấp làm gì.

Toàn Phúc tìm cho ta mấy quyển thoại bản rất hay, tối qua không nhịn được, thức trắng gần nửa đêm.

Kết quả là trong buổi thiết triều sáng nay, mí mắt trên dưới cứ đập vào nhau.

Nhưng lại không dám ngủ thật – vì đám ngôn quan này, rất thích bắt lỗi của hoàng đế, rồi túm lấy mà mắng.

Mắng đến khi nào ngươi nhận sai thì thôi.

Có lấy uy nghi đế vương ra cũng vô dụng.

Thậm chí có thể đ.â.m đầu vào cột tại chỗ cho mà xem.

Bởi vì ngôn quan dám lấy cái c.h.ế.t để can gián, là sẽ được ghi danh sử sách.

Hừ, ta tuyệt đối không để bọn họ có cơ hội lưu danh sử xanh đâu.

Đúng lúc ta mơ màng buồn ngủ, một kẻ nổi tiếng là "gai góc" bước ra.

"Hoàng thượng, thần muốn tố cáo Thái tử sủng thiếp diệt thê, vì một kỹ nữ hoa lâu mà đánh Thái tử phi. Tư đức bất chính, nội cung bất an, thật không xứng làm người kế thừa ngai vị."

Cơn buồn ngủ của ta lập tức tan biến.

Nhắc đến Thái tử, đúng là đau đầu.

Lần trước y đánh Thái tử phi trong bữa tiệc trung thu gia đình, bị ta cấm túc trong Đông Cung.

Nhưng trong lúc bị giam lỏng, hắn vẫn không yên phận, thường xuyên trăng hoa với cung nữ.

Ta tức giận, đuổi hết các thiếp xinh đẹp bên cạnh hắn đi, chỉ để lại một mình Thái tử phi.

Ai ngờ tên này vẫn không chịu yên, lại còn lén rời cung, chạy đến hoa lâu trụy lạc.

Vì tranh giành một cô đào hát, chẳng những đánh người trọng thương, còn mang kỹ nữ về Đông Cung – thật sự quá đỗi hoang đường.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com