Ta không nói hai lời, trực tiếp ném bằng chứng vào mặt bọn họ, lớn tiếng mắng đám người này ngoài mặt thì ra vẻ cứng cỏi ngay thẳng, toàn thân là khí khái, kỳ thực trong bụng đầy tư tâm, kết bè kết phái, dựa vào thân phận mà bài trừ dị kỷ. Hành vi như thế thật đáng giận, tâm địa như vậy thật đáng tru.
Lão Tứ đang làm việc tại Đô sát viện, tuy luôn được các ngự sử địa phương khen ngợi lên tận mây xanh, nhưng không biết tại sao, ta cứ không ưa nổi hắn.
Có lẽ là do làm nhiều năm tổng giám đốc quốc doanh, đã luyện thành một đôi mắt độc.
Cũng có thể là vì lão Tứ thường xuyên thể hiện tình cảm với vương phi trước mặt người khác, khiến mắt ta muốn lòi ra.
Ta là đàn ông, cũng từng chinh chiến nơi sa trường nhiều năm, cách một người đàn ông yêu một người phụ nữ, tuyệt đối không chỉ nằm ở chuyện nhỏ nhẹ tình ý, cùng ra cùng vào trước mặt người ngoài.
Tề vương phi cũng là một cái đầu đất. Mình trông thế nào không biết tự soi gương à?
Nghe vài câu đường mật, vẽ cho nàng cái bánh vẽ hoàng hậu liền mất phương hướng, muốn người cho người, muốn tiền cho tiền, còn thường xuyên vào cung kiếm chác chỗ Triệu tần.
Theo như mật báo trong cung, Triệu tần đã kinh doanh hậu cung nhiều năm, trong kho đồ của nàng ấy thứ tốt không ít.
Nhưng lần trước chuyển vào Vĩnh Hạng, lúc dọn nhà lại không thấy mang theo bao nhiêu món đồ đáng giá.
Tất nhiên, lão Tứ ở Đô sát viện cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Mấy tháng sau đó, hắn đứng ra dẫn đầu đàn hặc không ít trọng thần triều đình.
Sáu bộ cửu khanh, bảy vị các lão, đủ loại trọng thần văn võ có quyền thế đều từng bị hắn đàn hặc.
Hoặc là tư đức không nghiêm, sủng thiếp diệt thê, hoặc là tham ô hối lộ, bỏ túi công quỹ, dùng người theo thân quen. Không thì cũng là dung túng thân thích lộng hành bên ngoài.
Ta biết rõ lão Tứ đang mượn chức vụ để bài trừ dị kỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng ta vẫn phái người điều tra đám bị đàn hặc này. Có tội thì phạt, không có thì an ủi, ban thưởng, thậm chí thăng chức.
Tội không lớn thì cảnh cáo bằng miệng.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Như kiểu dung túng thân thích gây rối bên ngoài, thì trừng trị kẻ gây họa, còn quan chức liên quan chỉ bị cảnh cáo.
Một nửa triều thần đều tán tụng Tề vương, nói hắn tại Đô sát viện như có hỏa nhãn kim tinh, liên tiếp đàn hặc nhiều quan viên, thanh trừ tệ nạn trong triều, chấn chỉnh quan phong, làm trong sạch chính sự.
Dù không ưa lão Tứ, ta vẫn khen ngợi bằng miệng vài câu.
Đúng lúc phía Bắc liên tục gặp tuyết tai, ta phái lão Tứ đi cứu tế, để lão Thất đi cùng.
Từ xưa đến nay, cứu tế thiên tai luôn là một biện pháp an dân cần thiết đối với người cầm quyền. Chỉ cần sơ sẩy, liền có thể dẫn đến dân biến, tạo thành loạn lạc.
Lo hoàng tử thiếu kinh nghiệm cứu tế, ta còn cử thêm Thị lang Bộ Hộ và Bộ Công cùng đi hỗ trợ.
Riêng tư, ta sai Lưu Trung Nghĩa âm thầm đi điều tra dọc đường.
Chưa được mấy ngày, Lưu Trung Nghĩa đã mang tin tức về.
Lão Thất xâm nhập vùng thiên tai, xử phạt quan tham, trừng trị lại bọn quan lại dơ bẩn, kêu gọi hào thân vọng tộc địa phương mở kho phát lương, cùng quan viên cơ sở đi vào dân gian, phát cháo cứu tế, nghe theo đề nghị của quan viên tháp tùng, tập hợp lực lượng lao động địa phương, mỗi ngày quét tuyết dọn đường, trấn an dân chúng.
Còn lão Tứ, Lưu Trung Nghĩa không nói nhiều, chỉ mơ hồ nhắc đến việc thường xuyên cùng hào thân vọng tộc địa phương chén rượu cụng ly, còn vui vẻ nhận lấy mỹ nhân mà tri phủ địa phương dâng lên, đêm hôm đó liền cùng mỹ nhân xuân tiêu một khắc.
Ta biết ngay, lão Tứ cái gọi là hiền vương, thực chất chỉ là hư danh, vừa ra ngoài cứu tế đã bại lộ nguyên hình.
Ta lập tức ban thánh chỉ răn dạy lão Tứ: “Hoàng tử là người đứng đầu đất nước, là kỳ vọng của nhân dân. Nay quốc gia gặp nạn, bách tính kêu than, lẽ ra phải xông pha đứng ra, cứu dân khỏi lửa sôi nước bỏng. Vậy mà gần đây nghe tin hoàng tử Vĩnh Tường cứu tế không hiệu quả, không có biện pháp với nạn dân, không có kết quả với thiên tai, ngược lại còn đắm chìm trong tửu sắc, tìm vui hưởng lạc. Đây là nỗi sỉ nhục của hoàng tử!”
Ta triệu lão Tứ hồi kinh, trách hắn: “Chỉ giỏi nói suông, hư danh bên ngoài, đã không có năng lực cứu tế, lại càng chẳng có khí khái làm hoàng tử. Bên ngoài như vàng ngọc, bên trong là vải rách nát.” Giáng hắn xuống làm quận vương, đóng cửa tự suy xét, không có thánh chỉ thì không được xuất cung.